Cực Phẩm Thần Y

Chương 2009




Chương 2009

Tất cả mọi người đã sợ ngây người.

Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Nhược Uyên khiếp sợ lại khó hiểu, cô gái này xinh đẹp hơn bọn họ, khí chất cũng xuất sắc thì thôi đi, ngay cả cảnh giới võ đạo cũng bỏ xa hai người, bọn họ cả đời này e là không đuổi kịp đối phương, đả kích này thật quá khó chấp nhận.

Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Nhược Uyên đều là người kiêu ngạo, hai người lần đầu gặp được một cô gái có thể nghiền ép mình mọi mặt như vậy, trong lòng chỉ có thể dâng lên một cảm giác bất lực mãnh liệt.

Bên kia, Trần Gia Bảo cũng hoảng sợ, lần trước gặp Lưu Ly ở ngọc vân tỉnh, anh cũng từng giao đấu với cô. Lúc ấy một chiêu của Lưu Ly đã giải quyết anh, ngay cả cơ hội cho anh thi triển Liệt Địa Kiếm cũng không kịp, cho nên Trần Gia Bảo biết Lưu Ly rất mạnh, lại không rõ cô mạnh cỡ nào.

Bây giờ một kiếm của cô chấn động đất trời, khiến Trần Gia Bảo rung động rất lớn.

“Lưu Ly lợi hại đến trình độ này rồi, như thế muốn đuổi kịp cô ấy chẳng phải còn khó hơn lên trời sao?”

Trần Gia Bảo há hốc miệng, thiếu chút chửi bậy.

Mà Lưu Ly lần thứ hai động tác, cô giơ kiếm lên, chỉ về phía Vũ Lâm Giang, mũi kiếm khẽ rung, ngâm lên ong ong.

Người nhà họ Vũ sợ hãi ra mặt, bằng thực lực Lưu Ly vừa bày ra, chỉ cần cô hơi rung động thì e là vị bô lão nhà họ Vũ trước mặt cô sẽ chết thảm.

Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Hoàng Việt giật thon thót, lo lắng hãi hùng.

Giữa sân, Vũ Lâm Giang cũng sợ vô cùng, biết sự sống chết của mình chỉ dựa vào một ý niệm của đối phương mà thôi..

Nhưng dù sao kiến thức cũng rộng, hơn nữa còn luyện tới Truyền Kỳ trung kỳ rồi, khả năng trấn định khá hơn người khác nhiều. Dù rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhưng ông ta lập tức phản ứng lại, nếu Lưu Ly thật muốn giết ông ta thì vừa rồi kiếm kia cũng đã xuyên qua ông ta rồi, kết cục chỉ có thể giống như Sầm Bân Vĩ, điều này chứng minh Lưu Ly không hẳn muốn giết ông ta.

Nghĩ đến đây, Vũ Lâm Giang thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, Lưu Ly mở miệng nói: “Trần Gia Bảo do tôi bảo vệ, ông có phục không?”

“Phục, phục, tâm phục khẩu phục…” Vũ Lâm Giang vội gật đầu như giã tỏi. Đùa đấy à? Ông ta muốn từ chối cũng phải nhìn vết xe đổ là Sầm Bân Vĩ sừng sững trước mặt kìa, ông ta dám nói một chữ “không” sao?

Lưu Ly gật đầu, tiếp tục nói: “Còn có Vọng Ngọc Chi các người nợ Trần Gia Bảo nữa, tôi muốn đòi lại cho anh ấy, ông có cho hay không?”

Vũ Lâm Giang do dự.

Lưu Ly cau mày đẹp, Hàn Băng Kiếm rung lên bần bật, như chỉ cần Vũ Lâm Giang nói ra nửa chữ “Không” là kiếm quang sẽ xuyên thấu người ông ta vậy.

Vũ Lâm Giang sởn da gà, tình thế so người mạnh hơn nhiều, chỉ có thể đồng ý: “Xin cô yên tâm, Vọng Ngọc Chi vốn là thua cho Trần Gia Bảo, nếu không phải trải qua nhiều biến cố như vậy thì bây giờ Trần Gia Bảo đã mang Vọng Ngọc Chi xuống núi rồi. Đều là nhà họ Vũ chúng tôi có lỗi với Trần Gia Bảo trước, tôi xin tự đi sau núi đào “Vọng Ngọc Chi ” dâng cả hai tay lên. Đồng thời, để bày tỏ sự xin lỗi của nhà họ Vũ, chúng tôi nguyện ý lấy ra hai trăm dược liệu từ trăm năm trở lên đền bù cho Trần Gia Bảo và cô, xin hai người vui lòng nhận cho.”

Trần Gia Bảo vui mừng quá đỗi, chẳng những lấy được Vọng Ngọc Chi mà còn thu được hai trăm loại dược liệu quý giá khác, hơn nữa trong túi anh còn cất giấu một quyển Châm Cứu Thiên Giáp Kinh, có thể nói lần này tuy liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, thậm chí thiếu chút nữa chết, nhưng thu hoạch lại đều đáng giá hết thảy!

Lưu Ly cũng không tự mình chủ trương mà quay đầu nhìn Trần Gia Bảo ý hỏi, thấy anh gật đầu mới đút kiểm vào vỏ: “Chúng tôi nhận quà xin lỗi của ông.”

Vũ Lâm Giang hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán: “Cảm ơn cô đã không giết, không biết cô còn gì sai bảo không?”