Cực Phẩm Thần Y

Chương 2006




Chương 2006

Sầm Bân Vĩ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó giật mình kêu lên: “Đây là Hàn Băng Kiếm? Nghe nói lúc trước nhà họ Tô đi tỉnh Trường Lâm, gia chủ và bát đại kim cương đều bị giết hại, ngay cả Hàn Băng Kiếm cũng mất tích không tìm được. Sao Hàn Băng Kiếm lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chủ nhân đương nhiệm của nó chính là người đã giết bát đại kim cương nhà họ Tô?”

Môi Trần Gia Bảo cong lên, cười không đáp, coi như cam chịu.

Đám người xung quanh lại xôn xao, tuy nhà họ Tô kém xa Quỷ Y Môn, cũng không sánh được với nhà họ Sầm, nhưng dù gì nhà họ Tô cũng có thể đứng trong top ba gia tộc mạnh nhất tỉnh Trung Thiên, nếu thật sự bị người thần bí giết hại như vậy, không phải chứng minh người kia lại là một “Truyền kỳ cường giả” hay sao?

Mọi người đều choáng váng rồi, chỉ cảm thấy cả đời cũng chưa thấy qua nhiều “Truyền kỳ cường giả” tụ hội như vậy. Từ khi nào mà “Truyền kỳ cường giả” trở nên rẻ như rau cải trắng rồi? Tùy tiện liền xuất hiện một người?

Ngay sau đó, mọi người thấy giữa không trung xuất hiện một cô gái tuổi trẻ mặc váy trắng, nhanh nhẹn rơi xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, như toàn thân đều hội tụ linh khí, so với Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Nhược Uyên còn đẹp hơn ba phần, mà khí chất càng thêm xuất trần, tựa như tiên nữ trên thiên đình, khiến người nhìn thôi cũng tự biết xấu hổ.

Chính là Lưu Ly lâu rồi không thấy!

Trong mắt đám người đều tản ra vẻ thưởng thức, nếu không tận mắt nhìn thấy thì mọi người thật không dám tin tưởng, thế gian lại có người tuyệt sắc như vậy.

Trong mắt Vũ Hoàng Việt tràn đầy si mê, khiếp sợ nói: “Tiên nữ hạ phàm, thật là tiên nữ hạ phàm…”

Ngay cả hai người Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Nhược Uyên đều ngơ ngác nhìn về phía Lưu Ly, hai người luôn tự phụ với vẻ ngoài của mình, hôm nay gặp được Lưu Ly cũng không thể phủ nhận đối phương đẹp hơn mình nhiều, đáy lòng khiếp sợ, tán thưởng, than thở, còn không sinh ra nổi một chút ghen tị.

Lại nói Lưu Ly, cô vừa phiêu xuống mặt đất liền không thèm để ý bất cứ ai, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm phía Trần Gia Bảo, trong mắt là vui sướng, quan tâm đồng thời còn chút tức giận và sát khí. Cuối cùng, cô nhướng mày đẹp nói: “Anh bị thương rất nặng.”

“Không chết được, nhưng lâu rồi không gặp, cô vẫn đẹp vô cùng.” Trần Gia Bảo nhún vai, không hỏi vì sao Lưu Ly lại xuất hiện ở đây. Anh biết chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt cô sẽ chủ động nói với anh.

“Là bọn họ làm anh bị thương à?” Lưu Ly nhìn về phía đám người Sầm Bân Vĩ.

“Không chỉ bọn họ, nhưng những người còn lại đều bị tôi giết rồi, còn phế tu vi một người, chặt tay phải của một người, giờ còn có ba người họ thôi.” Trần Gia Bảo thoải mái nói.

Tuy rằng Vũ Nhược Uyên cũng tham dự vây công Trần Gia Bảo, nhưng anh lại vô thức bỏ qua người này. Nguyên nhân chỉ là Vũ Nhược Uyên quá yếu, không bị Trần Gia Bảo để vào mắt.

Vũ Nhược Uyên ý thức được điểm này, bàn tay trắng nõn dùng sức siết chặt chuôi kiếm, trong lòng hừng hực lửa giận.

Lưu Ly ngạc nhiên, tuy Trần Gia Bảo nói rất nhẹ nhàng, nhưng cô vừa liếc mắt là nhìn ra, trong ba người đánh với Trần Gia Bảo có hai Truyền Kỳ trung kỳ, một “Truyền kỳ sơ kỳ”, đánh với ba cường giả như vậy mà Trần Gia Bảo còn có thể đánh phế người, giết người, chém thương người… lại đối phó với ba người này vây công, chứng minh thực lực của Trần Gia Bảo đủ đáng sợ.

Cô gật đầu, vui mừng nói: “Tu vi của anh lại tiến bộ, thật tốt, tôi rất vui mừng.”

Nếu để cô biết trong số những người Trần Gia Bảo giết chết thì thực lực yếu nhất là Bán Bước Truyền Kỳ thì e là cô càng thêm kinh ngạc.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ mau chóng tăng lên thực lực, giúp cô đoạt lại những gì vốn là của cô.” Trần Gia Bảo cười, lại bỗng hơi cau mày lại, anh bị nội thương, lúc này không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.

Sự quan tâm thoáng ánh lên trong mắt Lưu Ly rồi biến mất, cô nói: “Anh điều tức trước đi, giao việc ở đây cho tôi.”

“Được.” Trần Gia Bảo đáp lời, anh hoàn toàn tin tưởng thực lực của Lưu Ly, dù sao cô sẽ trở thành Phật, thế gian này không có mấy người thắng được cô.