Chương 2003
Ngay cả khi Vũ Nhược Uyên đã cản được kiếm khí lại vẫn cảm thấy cơ thể bị đánh cho rung lên, máu nghịch dòng cuồn cuộn, bay ngược ra đằng sau, trong lòng hoảng hốt.
Trần Gia Bảo không đuổi theo, chỉ liếc mắt đánh giá bộ dáng váy trắng trường kiếm của Vũ Nhược Uyên, trong mắt là chút nghi ngờ và thất vọng.
Vũ Lâm Giang sợ Vũ Nhược Uyên bị thương, vội dừng lại thế công hướng về Trần Gia Bảo, quay đầu nhìn Vũ Nhược Uyên đứng vững trên mặt đất. Tuy có vẻ không quá tốt, nhưng vẫn xinh đẹp thanh tú, không có dấu vết bị thương, Vũ Lâm Giang thế mới yên tâm thở phào.
Sầm Bân Vĩ và Vũ Vô Song thấy Vũ Lâm Giang dừng tay cũng đều ngừng lại, dù sao chỉ bằng hai người là không thể ngăn được ba thanh Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo.
Vũ Nhược Uyên rơi xuống đất liền thấy được vẻ nghi hoặc và thất vọng của Trần Gia Bảo, cô ta sửng sốt, sao người này lại nhìn cô ta như thế?
Trần Gia Bảo nghi ngờ hỏi: “Mặc váy trắng, cầm trường kiếm, sau khi cô tới núi Vụ Ẩn, bắt đầu mặc tạo hình thế này từ bao giờ?”
Vũ Nhược Uyên lại ngây ra, đứng trước nguy cơ sinh tử mà Trần Gia Bảo còn có thời gian chú ý cách ăn mặc của cô ta cơ à? Thần kinh có vấn đề hay sao?
Cô ta cười khẩy, kiếm Thất Tinh vẽ ra một đường xinh đẹp, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Từ lúc tôi hơn mười tuổi đã bắt đầu duy trì loại phong cách này, sao nào?”
Trần Gia Bảo cau mày, nói như vậy, người Văn Gia phái tới rất có thể đã nhận nhầm Vũ Nhược Uyên thành Lưu Ly, như thế cũng có thể giải thích vì sao từ ngày anh đến núi Vụ Ẩn lại chưa từng thấy được Lưu Ly, hơn nữa mấy người Vũ Lâm Giang biết anh có Thiên Hành Cửu Châm cũng không tỏ vẻ nhà họ Vũ cũng có người biết Thiên Hành Cửu Châm.
“Xem ra kéo dài thời gian, tiêu phí nhiều công sức như vậy đều không tìm được Lưu Ly, ngược lại còn khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh. Lưu Ly ơi là Lưu Ly, cô để lại cho tôi vấn đề thật không nhỏ chút nào.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ, khó tránh khỏi mất mát.
Vũ Nhược Uyên càng thêm kỳ quái, ánh mắt thoáng đảo, cầm kiếm ngạo nghễ đứng thẳng: “Cuộc đời tôi trước giờ đều không ăn thiệt thòi, vừa rồi tôi trả lời một câu hỏi của anh rồi, bây giờ anh phải trả lời một câu hỏi của tôi.”
Vũ Vô Song sốt ruột, trước mắt Trần Gia Bảo cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi, là thời cơ tốt để thừa thắng xông lên bắt giữ anh ta, còn hỏi đáp cái gì nữa?
Anh ta vừa định lên tiếng ngăn cản Vũ Nhược Uyên, Vũ Lâm Giang đã lắc đầu với anh ta: “Trần Gia Bảo đã là chim trong lồng rồi, có chạy đằng trời. Để Vũ Nhược Uyên hỏi mấy câu, giải đáp vấn đề trong lòng cũng không thành vấn đề.”
“Được thôi, cô hỏi đi.” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Trần Gia Bảo gật đầu nói, nhân cơ hội vận chuyển Tiên Vũ Hợp Tông Quyết, hấp thu linh khí xung quanh, khôi phục chân nguyên gần khô cạn trong cơ thể.
Giọng nói Vũ Nhược Uyên trong trẻo lại lạnh nhạt: “Anh đã uống bốn ly rượu độc ở cuộc thi trung y, vì sao đến giờ còn bình yên vô sự?”
Cô ta vừa hỏi ra, người xung quanh cũng tấm tắc tò mò, ngay cả cao thủ dùng độc như Vũ Nhược Uyên cũng chỉ có thể uống tối đa ba ly mà thôi, mà Trần Gia Bảo uống bốn chén rượu độc, còn liên tục đối chiến vài trận kịch liệt lại không thấy độc phát, đúng là quá kỳ lạ.
Trần Gia Bảo hơi lặng một thoáng mới nói: “Thôi, nể tình cô cũng mặc váy trắng dùng trường kiếm, trông cũng không tệ, nói cho cô cũng không sao. Tôi uống rượu độc xong có thể hông sao là vì cơ thể của tôi bách độc bất xâm.”
Toàn trường nghe đến đây đều ồ lên, thể chất bách độc bất xâm chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, không ngờ lần này chính mắt chứng kiến, thật khó tin, bí mật của Trần Gia Bảo nhiều đến khiến người không tưởng nổi!