Cực Phẩm Thần Y

Chương 2001




Chương 2001

Vũ Lâm Giang cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, trầm giọng nói: “Sầm Bân Vĩ nói đúng, Trần Gia Bảo, không phải tôi không tha cho cậu, mà bây giờ đâm lao chỉ có thể theo lao, không có cách nào dừng lại.”

Ánh mắt Trần Gia Bảo lại trở nên sắc bén, tùy tay chém ra một kiếm, kiếm khí quét ra một khe sâu trên mặt đất: “Nói như vậy, hôm nay nhất định không chết không ngừng, việc đã đến nước này, vậy tiếp tục đến chiến đi.”

“Mọi người cùng lên, chỉ cần đề phòng Trảm Nhân Kiếm thứ ba của Trần Gia Bảo là được rồi!”

Sầm Bân Vĩ hô to một tiếng, ra tay trước tiên, nhảy vọt về phía Trần Gia Bảo.

Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song liếc nhau, lập tức đồng thời phóng về hướng Trần Gia Bảo.

Một trận đấu kịch liệt lại mở màn!

Ngay cả khi thiếu một Sầm Giang Hải, ba người Sầm Bân Vĩ vẫn gây cho Trần Gia Bảo áp lực mạnh vô cùng, chiêu thức do ba người hợp lực còn chưa kịp tới trước mặt Trần Gia Bảo, nội kình khủng khiếp đã áp cho anh cảm thấy máu trào ngược lên, không khỏi lùi lại liên tục. Nếu trúng chiêu này e rằng anh sẽ hộc máu trọng thương ngày tại chỗ.

Đối mặt với tổ hợp liên thủ mạnh mẽ và sức ép như vậy, Trần Gia Bảo quát to một tiếng, Trảm Nhân Kiếm lại xuất hiện trên tay, bay thẳng về phía Vũ Vô Song. Đồng thời, anh lại ngưng tụ hai thanh Trảm Nhân Kiếm khác, phân biệt đánh về phía Vũ Lâm Giang và Sầm Bân Vĩ, uy thế sắc bén, có thể nói thần không biết quỷ không hay.

Quả nhiên, ba người Vũ Lâm Giang khẽ nhíu mày, đều thay đổi mục tiêu, trước phân thần cản lại Trảm Nhân Kiếm, trong đó Vũ Vô Song có tu vi yếu nhất, khó khăn lắm mới tránh được thế tới của Trảm Nhân Kiếm, còn cần Vũ Lâm Giang trợ giúp mới cản được một kiếm này.

Trần Gia Bảo tạm lấy được chút thời gian thở dốc, lại chưa thả lỏng đã thấy ba người lại tiến công.

Rơi vào đường cùng, Trần Gia Bảo dùng lại trò cũ, không ngừng thi triển Trảm Nhân Kiếm, khiến ba người Vũ Lâm Giang chỉ có thể tự cứu, không rảnh liên thủ hợp công.

Chỉ tiếc tuy rằng Trảm Nhân Kiếm sắc bén vô cùng, nhưng ba người Vũ Lâm Giang và Sầm Bân Vĩ đã đề phòng từ trước, cùng lắm chỉ có thể trì hoãn bọn họ tấn công, không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho bọn họ.

Người xung quanh chỉ thấy không trung không ngừng xuất hiện ánh kiếm đỏ tím, sáng lạn lóa mắt, sức ép cuồng bạo bao phủ hơn nửa quảng trường, làm mọi người hoa mắt chóng mắt, tim đập thình thịch.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Gia Bảo lấy một địch ba, đánh tới đánh lui thành thế giằng co, ai cũng không tổn hại được ai.

Nhưng trong lòng Trần Gia Bảo càng thêm nặng nề, lúc này anh không thể dựa vào Vô Cực Quyền hấp thu lực bên ngoài, chỉ dựa vào chân nguyên của bản thân thi triển Trảm Nhân Kiếm, cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa sẽ cạn chân khí, đến lúc ấy chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

Mà ngưng tụ Trảm Nhân Kiếm từ không khí cũng cần hấp thu lượng linh khí khổng lồ trong đất trời, hiện tại Tiên Vũ Hợp Tông Quyết anh luyện còn chưa tới tầng thứ ba, khó có thể điều động chân khí lớn như vậy, ngưng tụ hai Trảm Nhân Kiếm từ hư vô đã là cực hạn.

Có thể nói, anh đã rơi vào tuyệt cảnh!

Đột nhiên, Vũ Vô Song nhảy vội về phía sau, tránh khỏi thế công của Trảm Nhân Kiếm, hét lớn một tiếng: “Này Nguyệt, mang Đường đao của anh ra đây!”

Mặt Vũ Nhuận Nguyệt trắng bệch, thoáng do dự một lát, sau đó người nhoáng lên một cái, biến mất khỏi đài chủ trì.

Lát sau, cô ta xuất hiện trở lại, trên tay còn cầm một thanh Đường đao, từ xa vứt tới cho Vũ Vô Song.

Vũ Vô Song nhận đao, khí thế toàn thân tăng vọt không ít, tóc dựng đứng lên, tựa như một con sư tử vậy. Anh ta rút đao, bổ ra một luồng đao khí hơn mười mét, nghênh đón Trảm Nhân Kiếm.