Chương 1992
Tuy nhiên Trần Gia Bảo hét lên một tiếng, mũi Trảm Nhân Kiếm hướng lên, lấy hết sức chém thẳng về phía cổ tay Sầm Giang Hải.
Tia sáng màu đỏ rực phát ra giống như sấm chớp nổ ra vang khắp mọi nơi, ngay cả Sầm Bân Vĩ ở phía xa cũng cảm thấy tim đập nhanh, sắc mặt có chút thay đổi, anh ta nhanh chóng nói: “Giang Hải, cẩn thận!”
Sầm Giang Hải đối mặt với Trảm Nhân Kiếm, sắc mặt thay đổi thấy rõ, không ngờ rằng Trần Gia Bảo lại có thể phát huy sức mạnh của thanh kiếm một cách ác liệt như vậy, anh ta dựng cả tóc gáy, mồ hôi đầm đìa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác hoảng loạn, nhưng đã quá muộn để suy nghĩ về nó. Anh liền lui về sau vài bước, đồng thời tay phải cũng bắt đầu thay đổi chiêu thức, những ngón tay nắm lại thành nắm đấm mạnh, muốn đánh lùi Trảm Nhân Kiếm.
Chỉ là anh ta nhất thời thay đổi chiêu thức, sức mạnh của nắm đấm cũng sẽ giảm đi 30%, cộng thêm Trảm Nhân Kiếm quá sắc bén, thì làm sao có thể chống lại được chứ?”
Ngay lúc này, tia sáng đỏ chém xuống, sau khi bị nắm đấm chống cự trong thời gian chứ đến một giây, liền xuyên qua, tiếp tục chém mạnh xuống!
Lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, Sầm Giang Hải chạm chân xuống đất, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng rất tiếc anh ta nhanh thì Trảm Nhân Kiếm còn nhanh hơn!
Ánh kiếm màu đỏ sắc bén tạo thành một vết thương dài trên cánh tay anh ta, máu chảy ra không ngừng, nếu anh ta không nhìn ra cơ hội mà rút lui kịp thời, e rằng toàn bộ cánh tay của anh ta cũng đã bị chặt đứt.
Sầm Giang Hải đang lo lắng về sự tiếp tục tấn công của Trần Gia Bảo, anh ta liền lùi trở lại đứng bên cạnh Sầm Bân Vĩ. Nhìn vết thương rướm máu trên cánh tay phải, trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng lạ thường, nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo nói: “Mày đang dùng chiêu thức gì, sao lại có thể mạnh một cách khủng khiếp như vậy được?”
“Thanh kiếm giết người, nó dùng để giết hay chém mày đó!” Trần Gia Bảo vẻ mặt lạnh lùng, hít vào một hơi rồi chỉ về phía Trảm Nhân Kiếm hét lên như tiếng sấm khiến ai cũng phải sợ thót cả tim.
Sắc mặt Sầm Giang Hải có chút thay đồi.
“Anh Hải, chiêu này của Trần Gia Bảo là Trảm Nhân Kiếm.” Một tia ảm đạm lóe lên trong mắt Vũ Vô Song, nhưng anh ta lập tức che giấu nó, nói: “Đó là “tuyệt chiêu kiếm tiên” uy lực vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù Truyền Kỳ Sơ Kỳ chỉ là chỉ là cơ sở tu luyện của Trần Gia Bảo, nhưng dựa vào Trảm Nhân Kiếm anh ta có thể phát huy hết sức mạnh và tốc độ không thua gì Truyền Kỳ Trung Kỳ. Hiện giờ chắc anh Nam đã hiểu sức mạnh của Trần Gia Bảo lời hại đến thế nào rồi đúng không? ”
Lời nói của anh ta là sự thật, nhưng anh ta không hề nói Vô Cực Quyền và việc Trần Gia Bảo đã luyện thành công việc ngưng tự thanh Trảm Nhân Kiếm thứ hai ra. Ai để nhà họ Sầm lên đây là đang coi thường họ Vũ, và trong lòng của Vũ Vô Song đột nhiên như cảm thấy bị ngạt thở. Bây giờ là cơ hội tốt để chống lại Sầm Giang Hải và đương nhiên anh không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được.
Tuy nhiên, chỉ với Trảm Nhân Kiếm đã làm cho sắc mặt của Sầm Giang Hải và Sầm Bân Vĩ trở nên hết sức nghiêm trọng.
Đến tận bây giờ bọn họ mới hiểu, chẳng trách tạo sao nhà họ Vũ lại không thể giải quyết được Trần Gia Bảo, để anh ta một mình chiếm lấy Thiên Hành Cửu Châm, chẳng trách Trần Gia Bảo có thể giết Vũ Cửu Bảo và những người khác, hóa ra sức mạnh của anh ta thật sự ghê gớm đến nhứ vậy.
Giống như là nghe hiểu được suy nghĩ trong đầu Vũ Vô Song, Sầm Giang Hải cười chế giễu nói: “Trần Gia Bảo mạnh như voi nhưng anh ta chỉ ở cảnh giới của Truyền Kỳ Sơ Kỳ, nếu như muốn phát huy hết sức mạnh vũ bão của Trảm Nhân Kiếm nhất định phải tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Chỉ cần thêm một lúc nữa, Trần Gia Bảo nhất định sẽ kiệt sức, nếu không tin, hai người chúng ta sẽ bắt Trần Gia Bảo cho mọi người ở đây xem! ”
Nói rồi, anh và Sầm Bân Vĩ nhìn nhau, không còn để ý đến tác phong của võ giả nữa, đồng thời bắn ra và cùng nhau tấn công Trần Gia Bảo.
Một tia khinh thường lóe lên trong mắt Vũ Vô Song, anh muốn giết Trần Gia Bảo sao? Một lúc sáu cường giả của nhà họ Vũ còn không có khả năng làm được chuyện mà hai người muốn làm? Thực sự cứ thích tự cho mình là đúng!