Chương 1956
Sắc mặt của mọi người thay đổi rõ rệt, thậm chí ngay cả những người của võ lâm Giang Đô chấn ngồi ở trên đài Điếu Ngư cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ mà đứng lên, đó chính là cậu hai của nhà họ Long đấy, thế mà Trần Gia Bảo nói phế liền phế, chuyện này quá điên cuồng, quá to gan rồi!
Phương Hàn Diệc cũng vô cùng khiếp sợ, chỉ dựa vào Trần Gia Bảo mà cũng dám phế bỏ Long Trạch Việt, đúng là to gan lớn mật, chẳng lẽ anh ta không sợ nhà họ Long trả thù hay sao?
Vũ Chính Minh vô cùng tức giận, Trần Gia Bảo lại dám làm ra trò phế bỏ Long Trạch Việt trước mặt ông ta, quả thực chính là đánh vào mặt ông ta trước mặt mọi người đây mà, kể từ khi ông trở thành một trong những cấp cao của nhà họ Vũ, làm gì bị người ta nhục nhã như thế bao giờ?
Dưới sự phẫn nộ, sắc mặt của Vũ Chính Minh tối sầm, thậm chí trong mắt của ông ta còn hiện lên tia sát khí nồng đậm, ông ta lạnh lùng nói: “Trần Gia Bảo, cậu dám không nghe lời khuyên bảo, cố ý phế bỏ tu vi của Long Trạch Việt, cậu làm như vậy là muốn đối địch với nhà họ Vũ và nhà họ Long phải không, mặc kệ là nhà họ Long hay nhà họ Vũ chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Mọi người xung quanh nhất thời đều vô cùng kinh ngạc, rõ ràng Trần Gia Bảo chính là quán quân của cuộc thi Đông y, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở thành kẻ địch của nhà họ Vũ, này… Chuyện này cũng thay đổi nhanh quá đi?
Mọi người đều cảm thấy có chút mơ hồ, có chút không theo kịp tiết tấu.
Hai người Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc lại vô cùng lo lắng, thậm chí ngay cả Vũ Nhuận Nguyệt cũng trợn to hai mắt nhìn thấy Trần Gia Bảo đang đứng kiêu ngạo ở giữa quảng trường thì trong mắt của cô ta hiện lên vẻ lo lắng.
“Ha.” Trần Gia Bảo nhìn lên trời mà cười, dẫm thẳng lên ngực của Long Trạch Việt, nhất thời, Long Trạch Việt lại “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, liền hôn mê bất tỉnh luôn, lúc này Trần Gia Bảo mới tiếp tục nói: “Trước khi trận đấu bắt đầu, chính miệng Long Trạch Việt đã nói rằng sống chết có số, sống hay chết cũng không được trách người khác, lúc đó tôi cũng thấy ông nói quy tắc đó không đúng.
Huống chi Trần Gia Bảo tôi là người có ân báo ân, có oán báo oán, trong trận đấu, anh ta ngang nhiên dùng châm độc muốn giết tôi, đó là thù sống chết, chẳng qua Trần Gia Bảo tôi mới đá gãy một chân của anh ta cộng thêm phá bỏ tu vi của anh ta mà thôi là đã đủ hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Ngược lại, nhà họ Vũ mấy người đấy, lúc nãy tôi thắng Vũ Nhược Uyên, chiến thắng cuộc thi Đông y, đầu tiên là mấy người lật lọng khiến cho Phương Hàn Diệc và Long Trạch hạo tỷ thí với tôi một hồi, hơn nữa hai người bọn họ cũng lần lượt thua ở trong tay tôi, hoàn toàn phù hợp với quy tắc của trận đấu.
Còn ông là người cao cấp trong nhà họ Vũ, chẳng những nhúng tay vào trận đấu mà lại còn đứng trước mặt mọi người uy hiếp tôi, hơn nữa lại còn tuyên bố sẽ không bỏ qua cho tôi, chậc chậc, nhà họ Vũ các người trước khi tỷ thí còn nói rõng rạc là công bằng liêm chính, thế mà nhà họ Vũ mấy người lời nói và hành động đều không đồng nhất, lại dám lật lọng như thế, không chỉ khiến kẻ khác khinh thường và còn nhạo báng!”
Những lời này đầy khí phách khiến cho mọi người xung quanh nghị luận ầm ĩ.
“Tôi cảm thấy Trần Gia Bảo nói rất đúng, cách làm việc của nhà họ Vũ đúng là không công bằng.”
“Đúng vậy, chúng ta đều có thể nhìn thấy nhà họ Vũ đã làm gì, nếu như không phải vì sợ đắc tội với nhà họ Vũ thì tôi cảm thấy nhà họ Vũ đúng là vô sỉ.”
“Đúng vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy uất ức thay cho Trần Gia Bảo, rõ ràng đã đạt được vị trí quán quân, thế mà còn phải đấu thêm hai trận nữa, so tới so lui, hiện tại đã chiến thắng lại còn bị nhà họ Vũ uy hiếp, nếu như tôi là Trần Gia Bảo thì tôi đã sớm bỏ quyền thi trận đấu này rồi, không thèm chơi với đám người này.”
Nghe thấy thanh âm ghị luận xung quanh, tất cả người nhà họ Vũ, người thì xấu hổ, người thì phẫn nộ, nhưng dù sao cũng hai mặt nhìn nhau từ nãy, nên mọi người xung quanh nói cũng đúng.
Sắc mặt của mấy vị đại lão chủ trì trên võ đài vô cùng khó coi, nếu như không kịp thời cứu chữa thì danh dự của nhà họ Vũ sẽ mất toàn bộ, cho dù sau này có tiếp tục tổ chức cuộc thi Đông y thì cũng không có thế tục thế y trung gia đến tham gia thi nữa, chuyện này đối với nhà họ Vũ cũng là một đả kích không nhỏ.