Cực Phẩm Thần Y

Chương 1944




Chương 1944

Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hai người Long Trạch Việt Phương Hàn Diệc chạy tới phía trước đài chủ tịch.

Tiếng mọi người nghị luận ở xung quanh to hơn, họ đồng loạt suy đoán thân phận của hai người.

Người thanh niên có khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt cương nghị chính là Long Trạch Việt. Anh ta không để ý đến mọi người xung quanh, cũng không nhìn Trần Gia Bảo trên đài chủ tịch, khóe miệng anh ta lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía đám người Vũ Trầm Minh trên chủ tịch đài, cười nói: “Chào Lão Giang, chào bác Vũ, nhiều ngày không gặp, phong thái bác Vũ vẫn như trước, thật là đáng mừng.”

Phương Hàn Diệc hơi chắp tay, cũng cười nói: “Chào Lão Giang, chào bác Vũ, cháu chào hai người.”

Vũ Lâm Giang gật đầu, đi về vị trí của mình ngồi xuống một lần nữa, hiển nhiên không có tình cảm gì đối với hai người Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc không mời tự đến.

Vũ Trầm Minh gật đầu, nhìn Trần Gia Bảo ở bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười, hiển nhiên đi cùng Vũ Vô Song, ông ta biết mà còn hỏi: “Hai vị đều là thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi có tương lai rộng mở, là thanh niên kiệt xuất khó có được trong giới trung y, đây gọi là không có chuyện không lên điện Tam Bảo, không biết hai vị lên núi Vụ Ẩn là vì chuyện gì?”

Long Trạch Việt cười nói: “Hôm nay là ngày nhà họ Vũ tổ chức cuộc tranh tài trung y, tôi và anh Phượng huynh đều là nhân sĩ trung y, tất nhiên không thể vắng mặt trong buổi lễ như vậy, cho nên hai chúng tôi không mời mà tới tham gia cuộc tranh tài trung y, thuận tiện cầm chức quán quân trở về.”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều xôn xao, cái người Long Trạch Việt này có khẩu khí rất phách lối, cái gì mà “Thuận tiện” cầm chức quán quân, như thể trong mắt anh ta có được quán quân là một chuyện hết sức dễ dàng vậy.

Sắc mặt hai người Vũ Thịnh Nam, Vũ Bảo Minh nhất thời âm trầm, đồng loạt hừ một tiếng.

Vũ Trầm Minh cười ha ha nói: “Sư điệt thật là tự tin, tuy nhiên đáng tiếc, mấy người tới chậm một bước, cuộc tranh tài trung y đã kết thúc.”

“A? Người thắng trận là ai, có thể dám tỷ thí cùng cậu Long tôi một trận xem xem y thuật của ai cao siêu hơn không?” Long Trạch Việt cũng không ngoài ý muốn, lúc anh ta vừa tới, anh ta đúng lúc nghe thấy Vũ Trầm Minh muốn tuyên bố người đạt giải quán quân, cho nên anh ta mới lên tiếng ngăn cản.

Nhưng anh ta không biết ai là quán quân, nên nhìn Vũ Nhược Uyên, cười như chuyện đương nhiên nói: “Luôn nghe nói Vũ Nhược Uyên nhà họ Vũ có danh xưng là yêu nghiệt, ít có kẻ địch cùng thế hệ, vậy chắc Vũ Nhược Uyên là quán quân? Nhược Uyên, mặt mày cô tái mét, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là triệu chứng cơ thể nhiễm độc, ách, trận tỷ thí trung y này nguy hiểm như vậy sao?”

Long Trạch Việt trợn to hai mắt, trong lòng anh ta âm thầm kinh ngạc.

Phương Hàn Diệc cũng kinh ngạc, bọn họ là đệ tử của Quỷ Y Môn, bọn đều là những chuyên gia về dùng độc, luôn luôn hạ độc người khác, nào có cái lý mình trúng độc? Anh ta không khỏi cười nói: “Không phải thắng trong thi đấu thôi sao, cái giá cao này trả có hơi lớn quá rồi? Đáng tiếc, đáng tiếc, vốn chúng tôi còn muốn tỷ thí với người thắng lợi một trận, quyết định người cuối cùng giành được chức quán quân, ai biết Nhược Uyên quá chật vật vậy, thì dù chúng tôi thắng cô, cũng không khỏi thắng không anh hùng.”

Anh ta nói bóng gió, có thể thắng được ở cuộc tranh tài trung y là một chuyện rất dễ dàng, mà Vũ Nhược Uyên lại chật vật như vậy, rõ ràng là tài nghệ y thuật không đủ.

Nhất thời, mọi người ở xung quanh đồng loạt lộ ra vẻ kỳ lạ, đầu tiên, quán quân là Trần Gia Bảo, không phải là Vũ Nhược Uyên, thứ hai, tuy Vũ Nhược Uyên không đoạt giải quán quân, thế nhưng thực lực của Vũ Nhược Uyên cũng là rõ như ban ngày, có thể nói là xếp hạng nhất ở nhà họ Vũ, nếu không phải Trần Gia Bảo đột nhiên xuất hiện, Vũ Nhược Uyên hoàn toàn có thực lực đoạt giải quán quân.

Hiện tại Long Trạch Việt, Phương Hàn Diệc đã nhận lầm người đạt quán quân, hoàn toàn không thấy Trần Gia Bảo, lại còn chê bai Vũ Nhược Uyên là người phụ nữ trong lòng mọi người, nên tất nhiên mọi người ở xung quanh đều khó chịu, nhất là người nhà họ Vũ càng là lộ ra vẻ oán giận.

Vũ Lâm Giang cũng hừ một tiếng, hiển nhiên trong lòng hết sức bất mãn.