Chương 1942
Trần Gia Bảo gật đầu, anh bước qua đó và đứng ở trung tâm của đài thi đấu chính.
“Trần Gia Bảo”, “Trần Gia Bảo”, “Trần Gia Bảo”!
Ngay lập tức, mọi người trong quảng trường lại đồng loạt reo hò tên Trần Gia Bảo.
Mọi người nhìn vào, tinh thần anh phấn chấn!
Vũ Nhược Uyên nhìn Trần Gia Bảo trên sân đấu chính, hai tay cô siết chặt lại, bởi vì dùng lực quá lớn, các khớp ngón tay đều có chút trắng bệch.
“Vốn dĩ mgười đứng trên sân đấu chính và nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người phải là Vũ Nhược Uyên tôi mới đúng, sự xuất hiện của Trần Gia Bảo đã phá hủy mọi thứ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Trần Gia Bảo!”
Vũ Nhược Uyên không can tâm, và một ánh mắt lạnh nhạt hiện lên trong mắt của cô ta khi nhìn Trần Gia Bảo.
Trên sân đấu chính, Vũ Trầm Minh tập trung hết tâm trí, cầm lấy micro nói: “Thưa mọi người, sau một loạt tranh tài sôi nổi và hấp dẫn, cuộc thi đấu Đông Y cũng đã đến hồi kết. mọi người có thể thấy quán quân của cuộc thi đấu Đông Y năm nay là … “
Ông ta đang định nói tên của Trần Gia Bảo thì đột nhiên, một giọng nói lớn đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của Vũ Trầm Minh.
“Long Trạch Việt tôi không có mặt, ai đủ tư cách đoạt chức vô địch?”
Giọng nói to lớn, vang khắp quảng trường, ai cũng có thể nghe rõ, rõ ràng người nói có võ công cao cường.
Hãy nghe giọng nói của anh ta trước khi nhìn thấy anh ta!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, sau đó bàn tán xôn xao về việc người tự xưng là “Long Trạch Việt” này là ai mà lại can đảm công khai ngăn cản nhà họ Vũ tuyên bố quán quân, không sợ đắc tội đến nhà họ Vũ sao?
Tất cả mọi người trong nhà họ Vũ đều vì chuyện này mà sắc mặt thay đổi, những người khác không biết về nhà họ Long thì thôi, nhưng bọn họ biết rõ ràng, rằng Quỷ Y Môn có bốn gia tộc lớn gồm có: Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Khổng Tước. Mặc dù thực lực của nhà họ Vũ cũng rất mạnh mẽ, nhưng trong Quỷ Y Môn chỉ xếp thứ tư, còn xếp thứ nhất chính là nhà họ Long “Thanh Long”!
Có thể nói, thực lực của Nhà họ Long mạnh hơn nhà họ Ngô, về mọi mặt cũng mạnh hơn rất nhiều!
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy ở lối vào xa nhất của quảng trường, có hai người thanh niên bước tới, vẻ mặt khí chất ngời ngời.
Lúc này, người đàn ông mảnh khảnh, mặc trang phục thường ngày của Prada, khuôn mặt như vỏ gươm góc cạnh rõ ràng, sắc sảo, tuấn tú và kiên quyết, đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh, nhìn vẻ mặt khí thế của anh ta vô cùng tự tin!
Còn người kia thì đẹp trai, khí chất nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười ba phần nhìn có vẻ nhân hậu, nhưng nụ cười này lại đem lại cho người ta cảm giác châm chọc.
Tất cả mọi người đồng loạt lần lượt nhìn về phía họ, thầm đoán thân phận của hai vị khách không mời này.
Hồng Yến Nhi khẽ nhíu mày khó chịu nói: “Nhìn thấy Gia Bảo sắp được tuyên bố trở thành quán quân, lại có hai người đến làm loạn. Hai người bọn họ là ai? Đến thật không đúng lúc.”
Khương Ngọc lắc đầu, giữa lông mày lóe lên một sự uy nghiêm, nói: “Long Trạch Việt? Tôi lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nhưng nếu như anh ta dám trước mặt tất cả mọi người ngăn cản việc tuyên bố quán quân ở núi Vụ Ẩn này, thì lai lịch của anh ta cũng không phải dạng vừa, nói không chừng anh ta còn mang lại một số rắc rối cho Gia Bảo.”
Hồng Yến Nhi hừ một tiếng, rồi bĩu môi: “Đúng thật là kẻ đến thì không tốt, mà người tốt thì không chịu tới.”