Cực Phẩm Thần Y

Chương 1940




Chương 1940

“Trần Gia Bảo!”, “Trần Gia Bảo!”, “Trần Gia Bảo!”

Đột nhiên, tất cả mọi người xuất thân Đông Y thế tục hét lớn tên của Trần Gia Bảo, như thể Trần Gia Bảo đã trở thành anh hùng của bọn họ.

Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc nhìn nhau và cả hai đều nhìn thấy niềm vui của nhau, dù bị loại nhưng họ đã thấy Trần Gia Bảo giành chức vô địch và giẫm lên toàn bộ sự kiêu ngạo của nhà họ Vũ. Là những người bạn của Trần Gia Bảo, họ cũng theo dõi cổ vũ và cảm thấy vinh dự cùng anh!

Khác với niềm vui và sự phấn khích của họ, mọi người trong gia đình họ Vũ đều buồn bã và ảm đạm.

Trên sân đấu, sắc mặt Vũ Trầm Minh và những người khác vô cùng khó coi, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Quán quân của cuộc thi Đông y này lại rơi vào tay một người không phải trong nhà họ Vũ, điều này khiến họ khó có thể chấp nhận được.

Vẻ mặt của Vũ Vô Song càng thêm ảm đạm và kinh hãi. Vọng Ngọc Chi là bảo vật của nhà họ Vũ, chẳng lẽ thật sự là phải giao cho Trần Gia Bảo sao?

Khi tất cả mọi người trong gia đình họ Vũ tức giận, xấu hổ và thất vọng, Vũ Lâm Giang lại bật cười lớn đứng lên và nói: “Trần Gia Bảo, đứa trẻ này, thực sự có y thuật cao siêu, quả thật không làm ta thất vọng, trận đấu này thực sự rất thú vị!”

Vũ Trầm Minh và những người khác lúng túng ho khan vài tiếng, trận đấu quả thực rất hấp dẫn, nếu người của nhà họ Vũ có thể giành được chức vô địch thì sẽ càng hấp dẫn hơn.

Vũ Hoàng Việt kinh ngạc cảm thán một câu: “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bất kể là về mặt nào thì Trần Gia Bảo đều không có lợi thế, nhưng cậu ta vẫn có thể đè bẹp các tuyển thủ hạt giống của nhà họ Vũ chúng ta, trình độ y thuật này thực sự là quá xuất sắc, chậc chậc, bây giờ Trần Gia Bảo có thể lấy được hai mươi dược liệu quý có tuổi đời hơn trăm năm một cách dễ dàng, lần này Trần Gia Bảo quả thật lời lãi to”

Vũ Nhuận Nguyệt cảm thấy đau đầu, hai mươi cây thuốc nhỏ nhoi thì có là gì? Nếu để ông biết được ngay cả Vọng Ngọc Chi cũng thua Trần Gia Bảo, không phải ông sẽ phát điên lên sao?

Lúc này, Vũ Lâm Giang đã đi tới bên cạnh đài thi đấu chính, vẫy tay với Trần Gia Bảo, cười nói: “Cậu Trần, xin mời cậu lên đây.”

Trần Gia Bảo gật đầu và bước đến dài thi đấu chính, lại tình cờ đi ngang qua trước mặt ba người Vũ Bảo Minh, Vũ Thiên Quyết và Vũ Thịnh Nam bọn họ.

Ba người bọn họ nắm chặt nắm đấm trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, trước mặt công chúng Trần Gia Bảo đoạt lấy chức vô địch, đồng nghĩa với việc chà đạp tất cả thành viên của gia tộc nhà họ Vũ, bọn họ vô cùng tức giận, hận không thể rút gân lột da Trần Gia Bảo để tiêu tan sự hận thù trong lòng bọn họ!

Vũ Thịnh Nam thậm chí còn chế nhạo và nói: “Trần Gia Bảo, anh có thể giành được chức vô địch chẳng qua là vì ông đây gặp không ít may mắn, cá cược thua anh nên tôi chỉ có thể xin bỏ cuộc giữa chừng mà thôi, anh đừng nghĩ rằng ông đây cũng giống như đám phế vật Vũ Thiên Quyết kia, Nếu tôi tiếp tục tham gia cuộc thi đến sau cùng, thì vị trí quán quân nhất định sẽ là của ông đây, bây giờ anh có dám đấu lại, đọ sức với ông đây không? “

Ngay khi lời này vừa được nói ra, biểu cảm của Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết có chút thay đổi, bọn họ thua Trần Gia Bảo thì đã đành, vậy mà Vũ Thịnh Nam còn dám ngạo mạn giẫm đạp lên bọn họ, đúng là đồ khốn kiếp!

Đối mặt với sự khiêu khích của Vũ Thịnh Nam, vẻ mặt của Trần Gia Bảo lóe lên vẻ khinh thường, anh ta bước thẳng, nhưng khi đi ngang qua, anh ấy hơi dừng lại và nhìn theo đường chéo qua Vũ Thịnh Nam, và nói: “Cho dù có đấu lại bao nhiêu lần, tôi đều sẽ khiến anh thua không có đất dung thân, một tên bại tướng nhỏ nhoi như anh thì có tư cách gì mà dám đứng trước mắt tôi ngông cuồng?”

Vũ Thịnh Nam càng tức giận, anh ta đang định phản bác lại.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo quá lười biếng để nói chuyện với Vũ Thịnh Nam mà tiếp tục đi về phía sân đấu chính, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Vũ Thịnh Nam, nhưng cũng đúng, tại sao anh phải quan tâm đến thất bại của đối thủ nhỏ bé của mình?

Vũ Thịnh Nam giận xanh tím mặt, nhìn bóng lưng phóng khoáng của Trần Gia Bảo, anh ta chỉ cảm thấy đây là nỗi xấu hổ lớn nhất trong đời!