Cực Phẩm Thần Y

Chương 1937




Chương 1937

Hai người bọn họ biết rất rõ chỉ cần uống hai ly rượu độc thì bọn họ gần như không thể cầm cự được, hơn nữa còn có thêm ly rượu độc thứ ba, thứ tư nữa?

Cả hai thở dài bất lực, sau đó đưa ra quyết định dứt khoát, cùng nhau đồng ý từ bỏ quyền thi đấu.

Trên quảng trường, chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên đối đầu với nhau.

Mọi người đều biết rất rõ người thắng cuộc trong cuộc thi Đông y sắp được xác định, xem trận đấu giữa Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, tất cả mọi người ở đó đều căng thẳng đến không dám thở to một tiếng.

Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết lui sang một bên với vết máu đen trên miệng, Vũ Trầm Minh lập tức ra lệnh cho một đệ tử bên cạnh gửi thuốc giải cho họ.

Mặc dù đã biết trước từ sớm rằng Vũ Bảo Minh sẽ không thể giành chức vô địch, nhưng ông ta vẫn rất thất vọng khi chứng kiến Vũ Bảo Minh là người của núi Vụ Ẩn, nhưng lại tự nguyện từ bỏ quyền thi đấu.

Vũ Hoàng Việt thở dài một tiếng và nói: “Đại ca dù sao cũng là người có y thuật tốt nhất trong số những thế hệ trẻ của núi Vụ Ẩn chúng ta, đệ đã nghĩ rằng cậu ta tám chín phần sẽ có cơ hội giành chức vô địch, ai ngờ Vũ Nhược Uyên của gia tộc chúng ta lại lợi hại hơn cả đại ca nó như vậy, hơn nữa, một Trần Gia Bảo được sinh ra từ hư không, sức mạnh của cậu ta thậm chí còn ở mức độ nghiền nát, chậc chậc, đại ca của đệ thật là xui xẻo, gặp phải một người tuyệt vời như vậy.”

“Câm miệng!” Vũ Nhuận Nguyệt nhẹ giọng mắng, rồi nói: “Đề thi của trận đấu này vốn có rất nhiều nội dung trong Quỷ Môn Thập Tam Châm, Nhà họ Vũ rõ ràng có lợi thế hơn rất nhiều, cho dù có như vậy thì Bảo Minh vẫn bị Trần Gia Bảo nghiền nát, đây rõ ràng là kém cỏi hơn về mặt kỹ năng, liên quan gì đến vận may cơ chứ? “

Vũ Hoàng Việt cười và nói: “Chị nói đúng, trận đấu vẫn đang tiếp tục, chúng ta hãy tiếp tục theo dõi trận đấu, xem trận đấu.”

Trên quảng trường, trận chiến tranh chức vô địch cuối cùng đã dần nóng lên.

Ờ…

Thật ra, cũng không thể nói là gay cấn quyết liệt, bởi vì Trần Gia Bảo vẫn đang dẫn đầu, Vũ Nhược Uyên vất vả đuổi theo sau, vô số kim bạc từ trong tay đâm vào hoa huyệt của người đồng, các động tác uyển chuyển, tà áo phấp phới bay trong gió, thay vì nói là một cuộc thi đấu thì nó có vẻ giống như đang nhảy múa thì đúng hơn.

Cùng với khuôn mặt xinh đẹp và khí chất thánh thiện của Vũ Nhược Uyên, những chiếc kim châm bằng bạc này mang một vẻ đẹp khác lạ, khiến người xem ở đó ai cũng phải lóa mắt.

Tuy nhiên, trong lòng Vũ Nhược Uyên luôn cảm thấy lo lắng, bởi vì khoảng cách giữa cô và Trần Gia Bảo, thay vì thu hẹp lại thì nó lại vẫn đang mở rộng hơn.

Đặc biệt là cô ta tiếp tục tiêu hao nội lực dùng kim bạc châm vào huyệt đạo, mặc dù bề ngoài không nhìn ra, nhưng cô ta có thể cảm nhận được sự thay đổi nhẹ nhàng khi tốc độ phi kim bạc của cô ta đang dần dần chậm lại, nếu cô ta cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cô ta sẽ không bao giờ bắt kịp được Trần Gia Bảo, từ đó sẽ thua trận đấu này.

“Cơ hội duy nhất lúc này chính là rượu độc trong cơ thể Trần Gia Bảo. Anh ta đã uống liên tiếp ba chén rượu độc, độc tính của ba chén rượu độc đó mỗi một chén còn mạnh hơn chén trước, đơn thuần xét về khả năng kháng độc, anh ta chắc chắn không thể so được mới mình, một người từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại độc dược, mình tuyệt đối không tin Trần Gia Bảo không có chút hề hấn nào. Anh ta nhất định đã dùng nội lực để khống chế độc tố trong người, ngăn cản không cho nó phát tán, nhưng độc tố tích tụ ngày càng nhiều, thời gian càng lúc càng lâu, nhất định sẽ càng lúc càng khó khăn hơn trong việc áp chế rượu độc, anh ta tuyệt đối không phải nhìn thư thái thoải mái như vẻ bề ngoài, có lẽ khi Trần Gia Bảo uống đến chén rượu độc thứ tư, độc tố trong người anh ta sẽ hoàn toàn bộc phát, còn mình thì sẽ không đánh mà thắng. “

Nghĩ vậy, Vũ Nhược Uyên hành động dứt khoát, động tác châm kim bạc trên tay đột nhiên chậm lại, nhằm bảo toàn nội lực, từ đó kéo dài thời gian trấn áp độc tố trong cơ thể, chờ độc tố trong cơ thể Trần Gia Bảo bộc phát ra bên ngoài.