Chương 1923
“Chỉ là Dược cổ cỏn con mà thôi, không làm khó được cháu đâu.” Vũ Thịnh Nam ra vẻ mặt đắc ý, anh ta vẫn còn chưa xuống khỏi bậc chủ trì mà đứng ngay bên cạnh, đợi nhìn xem Trần Gia Bảo bị mất mặt. Anh ta không tin Trần Gia Bảo có thể viết ra phương pháp giải cổ của Dược cổ.
Trần Gia Bảo dửng dưng tiến lên phía trước, lấy tờ đáp án nộp cho Vũ Trầm Minh.
Giống như câu hỏi Kim Tằm Cổ trước, Trần Gia Bảo cũng biết phương pháp hóa giải của “Dược cổ” nằm trong Quỷ Môn Thập Tam Châm. Thế nhưng anh viết lại là một phương pháp giải cổ khác.
Vũ Trầm Minh cầm lên xem thật kĩ, lông mày khẽ nhíu lại, không còn lời nào để nói.
Vũ Thịnh Nam cũng liếc mắt qua nhìn rồi lập tức bật cười một tiếng: “Bảo Linh Đan? Hơn nữa còn chuyên trị mọi dược cổ? Trần Gia Bảo, anh không đùa đấy chứ, đơn thuốc anh viết ở phía sau tôi cũng xem rồi, đều là mấy thứ Chu Sa, Hùng Hoàng, gạo nếp, Hoàng Đan, Ba Đậu mấy cái đồ này. Mặc dù thực sự có thể kê ra đơn thuốc, nhưng hiệu quả của thuốc căn bản không đủ! Muốn giải trừ được dược cổ, Bảo Linh Đan của anh e là phải đợi ít nhất ba tháng mới có tác dụng, thế nhưng trong vòng ba tháng người bị trúng cổ đã chết từ lâu rồi. Anh viết ra đơn thuốc này căn bản chả có ích lợi gì, thật sự cười chết tôi mất.”
Vũ Trầm Minh cũng cân nhắc rồi nói: “Trần Gia Bảo, anh ta nói không sai, đơn thuốc này của cậu có lẽ thật sự là kê cho người bị bệnh, đáng tiếc hiệu quả của thuốc không đủ, người ta có câu chữa bệnh như cứu nạn, thời gian không đợi một ai, đợi Bảo Linh Đan của cậu bắt đầu phát huy tác dụng thì lúc đó bệnh nhân đã bị Dược cổ dày vò đến chết rồi. Vì vậy đơn thuốc của cậu là vô dụng, cho nên rất đáng tiếc, vòng thi đấu này cậu bị loại rồi.”
Vũ Thịnh Nam nhịn không nổi bật cười ha ha thật lớn, tâm trạng cực dễ chịu!
Vũ Lâm Giang vội vàng đi qua đây, nhìn vào câu trả lời của Trần Gia Bảo, lập tức thở dài một hơi, tác dụng của thuốc thật sự rất yếu, căn bản không có cách nào trị được “Dược cổ”, xem ra Trần Gia Bảo thật sự bị loại rồi.
Trong lòng Vũ Lâm Giang dâng lên một nỗi thất vọng.
Sắc mặt của Vũ Nhuận Nguyệt khẽ thay đổi, sau đó thầm thở dài một hơi. Quả nhiên, Trần Gia Bảo cuối cùng cũng bị loại rồi, chuyện này vốn đã được định sẵn ngay từ khi bắt đầu rồi.
Vũ Hoàng Việt cười ha hả rồi nói: “Chị nhìn xem, chị không cho em đứng về phía của Trần Gia Bảo, anh ta liền lập tức bị loại luôn phải không? Sướng quá!”
Đám người Vũ Nhược Uyên, Vũ Bảo Minh cũng viết xong rồi qua đây nộp bài nên đã nghe thấy tin Trần Gia Bảo bị loại, trong lòng họ lập tức lần lượt thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó kìm không nổi mà cười phá lên.
Có thể nói Trần Gia Bảo bị loại, toàn bộ người của nhà họ Vũ trừ Vũ Lâm Giang và Vũ Nhuận Nguyệt thất vọng và đáng tiếc ra, những người còn lại cũng không ngoại lệ mà thầm vui mừng, trong lòng sung sướng không thôi.
Hết cách, ai bảo Trần Gia Bảo đứng về phe đối lập của cả nhà họ Vũ cơ chứ?
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo không thay đổi, trong tiếng cười nhạo của Vũ Thịnh Nam, anh khẽ cười tỏ vẻ vô cùng bất ngờ, lắc đầu nói: “Bị loại? Muốn loại Trần Gia Bảo tôi đây, không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
Tiếng cười của Vũ Thịnh Nam lập tức im bặt, ban đầu nhíu mày rồi khinh thường nói: “Tác dụng của phương thuốc anh kê không đủ, bị loại cũng là điều đương nhiên. Sao nào, anh không phục à, còn có gì muốn nói sao?”
“Tác dụng của thuốc không đủ?” nụ cười của Trần Gia Bảo càng đậm hơn, khóe miệng lại nhếch lên mang theo một tia châm chọc rồi nói: “Nếu như anh cảm thấy tác dụng của thuốc không đủ, vậy chỉ có thể chứng minh hai điều. Thứ nhất, y thuật của anh nông cạn. Thứ hai, anh kiến thức hạn hẹp.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường đều chấn kinh, sau đó là một cảnh bàn tán xôn xao!