Chương 1912
“Thì ra anh ta là Trần Gia Bảo, tướng mạo thanh tú, xem như cũng có thể gọi là vừa mắt, chẳng qua là tuổi đời của anh ta còn nhỏ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng nhỉ, giống như một sinh viên vừa vào Đại học ấy, vả lại, tại sao Vũ Nhuận Nguyệt lại đi cùng với Trần Gia Bảo vậy?”
Một sự kinh ngạc chợt lóe lên giữa hai hàng lông mày của Vũ Nhược Uyên. Theo như cô ta biết, Vũ Nhuận Nguyệt có tính tình kiêu ngạo và tài năng xuất chúng. Cô ta đã trở thành một cường giả tông sư khi tuổi đời còn trẻ. Ngay cả trong gia đình đông con nhiều cháu như nhà họ Vũ, cũng không có mấy người được Vũ Nhuận Nguyệt coi trọng. Thế nhưng một Vũ Nguận Nguyệt cao ngạo như thế lại dám nắm tay Trần Gia Bảo đi đến đây, vả lại, rõ ràng là bây giờ mới là buổi sáng, lẽ nào là đêm qua hai người họ ở cùng với nhau?
“Trần Gia Bảo, bây giờ tôi càng ngày càng tò mò về anh đấy.”
Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt Vũ Nhược Uyên rồi vội biến mất.
Vũ Cửu Bảo nhìn các Tam mạch nhà họ Vũ ngồi nói chuyện, họ đều chau mày, trong lòng ông ta ngầm đoán rằng, lẽ nào Vũ Trầm Minh đã nhìn thấy khả năng y thuật của Trần Gia Bảo nên mới muốn Vũ Nhuận Nguyệt sử dụng mỹ nhân kế, dựa hơi Trần Gia Bảo để được thêm vào Nhất mạch núi Vụ Ẩn, là vì công dụng của núi Vụ Ẩn?
Bọn họ càng nghĩ càng thấy khả thi, trong lòng bọn họ cũng âm thầm dè chừng, nếu Trần Gia Bảo thật sự được gia nhập vào núi Vụ Ẩn, thực lực của Nhất mạch núi Vụ Ẩn nhất định sẽ được nâng cao đáng kể, đối với Tam mạch nhà họ Vũ mà nói thì đây cũng chẳng phải một tin tức tốt đẹp gì.
Thực ra lúc này đám người Vũ Cửu Bảo đang hiểu lầm Vũ Trầm Minh, trong lòng Vũ Trầm Minh cũng vô cùng sửng sốt, ông ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa, mặc dù Trần Gia Bảo rất lợi hại, nhưng hoàn toàn không đáng để ông ta dùng thiên kim tiểu thư Vũ Nhuận Nguyệt của mình để đến lấy lòng.
Bên ngoài thì sắc mặt của Vũ Trầm Minh không thay đổi, nhưng ông ta đang âm thầm chau mày gắt gao, trong lòng hạ quyết tâm rằng sau khi cuộc tranh tài kết thúc, ông ta phải điều tra kỹ lưỡng một chút về mối quan hệ giữa Vũ Nhuận Nguyệt và Trần Gia Bảo.
Nhưng ánh mắt của Vũ Hoàng Việt thì bừng sáng lên, hôm qua chị họ còn nói không thích Trần Gia Bảo nhưng kết quả là sáng nay lại xuất hiện với Trần Gia Bảo, chẳng lẽ tối hôm qua hai người họ ở cùng với nhau sao?
“Tôi nói này, Trần Gia Bảo cũng ra tay nhanh quá nhỉ?”
Trong lòng Vũ Hoàng Việt vừa khâm phục vừa kinh hãi.
Lại nói về chuyện trên quảng trường, sau khi Trần Gia Bảo và Vũ Nhuận Nguyệt đi đến vị trí trung tâm của cuộc tranh tài, Vũ Nhuận Nguyệt dừng lại và nhìn Trần Gia Bảo với một biểu cảm có hơi phức tạp một chút, ngụ ý muốn nói rằng: Cuộc thi này anh chỉ cần cố gắng hết sức là tốt rồi, nếu như thua… thì thực ra cũng không cần để tâm quá mức, trình độ y thuật của anh không cần phải đoạt giải quán quân thì mới chứng minh được.”
Dứt lời, Vũ Nhuận Nguyệt gật đầu với Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi một lần nữa, rồi sau đó bước đến sân khấu.
Hồng Yến Nhi bước nhanh đến bên cạnh Trần Gia Bảo, nhìn bóng lưng của Vũ Nhuận Nguyệt rồi nói nhỏ: “Gia Bảo, tại sao cô ta lại nói như vậy, giống như thể cô ta nhận định rằng anh sẽ thất bại vậy.”
Trần Gia Bảo đưa tay lên xoa đầu cô ta và nói: “Cuộc tranh tài sắp bắt đầu rồi. Cô nên chú ý tiết chế suy nghĩ và chuyên tâm vào thi đấu cho tốt, để tránh việc bị xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.”
“Đáng ghét, đừng có sờ đầu của tôi, đừng tỏ ra vẻ giống như bản cô nương còn nhỏ hơn anh.” Khuôn mặt của Hồng Yến Nhi hơi đỏ lên, lè lưỡi trêu ghẹo, nói: “Còn nữa, chị đây không nói sai đâu, Vũ Nhuận Nguyệt đó thật sự không xem trọng anh chút nào cả đâu.”
Trần Gia Bảo cười cười, tuy rằng Hồng Yến Nhi bị nghi ngờ rằng cô ta cố tình gây xích mích để chia rẽ lẫn nhau, thế nhưng lời cô ta nói cũng thực sự không sai.