Chương 1910
Vũ Trầm Minh, Vũ Cửu Bảo và những người khác gật đầu lia lịa, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện. Đề thi của cuộc thi đã tạm thời được sửa đổi, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây, nếu không thì dù cho Trần Gia Bảo có giỏi giang hơn nữa cũng làm sao có thể thắng được bốn thí sinh hạt giống của nhà họ Vũ?
Vũ Vô Song bật cười và nói: “Chú Giang, chú có thấy mấy đứa nhỏ này đều bực bội không, đang dự định đánh bại Trần Gia Bảo và giành giải quán quân trong cuộc thi này đấy.”
“Tốt tốt tốt, dũng cảm gan dạ, xem ra nhà họ Vũ có người nối nghiệp rồi.”
Vũ Lâm Giang nở một nụ cười nhẹ nhõm, đột nhiên vung tay lên, nói: “Bốn người các cô cậu tự tin như vậy, ta đây như có thêm một ngọn đuốc. Trong cuộc thi Đông Y này, nếu ai đoạt được quán quân, ta sẽ đưa Châm Cứu Thiên Giáp Kinh cho người đó.”
Ngay khi câu nói này được phát ra, trong lòng Vũ Nhược Uyên và tất cả mọi người đều xúc động.
Châm Cứu Thiên Giáp Kinh là một tác phẩm kinh điển về châm cứu mà Vũ Lâm Giang tình cờ có được cách đây ba mươi năm. Tuy là châm cứu nhưng phần lớn nội dung trong sách ghi lại nhiều phương pháp thải độc, lọc độc tố, sử dụng độc, luyện độc và phương pháp giải độc bằng kim châm, có thể được gọi là một bộ bách khoa toàn thư về “thanh lọc và giải độc”.
Đám người Vũ Nhược Uyên đều là những đệ tử đáng tự hào của Quỷ Y Môn, trong quá trình học y, họ dành gần một nửa thời gian để tiếp xúc với chất độc, bản chất của bọn họ tất nhiên là những chuyên gia về độc dược, bởi vậy quyển Châm Cứu Thiên Giáp Kinh này có thể đối với họ mà nói, có sức mê hoặc vĩ đại.
Nhìn thấy bộ dạng mọi người sửng sốt, Vũ Lâm Giang đắc ý vuốt râu, sau đó nở một nụ cười rồi nói: “Tuy nhiên cũng đừng vui mừng quá sớm. Nếu như Trần Gia Bảo chiến thắng các cô cậu, thì Châm Cứu Thiên Giáp Kinh này, ta cũng chỉ có thể truyền lại cho Trần Gia Bảo.”
Nhìn thấy y thuật của Trần Gia Bảo cao siêu như vậy, Vũ Lâm Giang cảm thấy y thuật của Trần Gia Bảo nhất định có thể đưa nền y học Đông Y thoát khỏi tình cảnh suy thoái đáng xấu hổ này, vì vậy ông ta đã chuyển sang truyền lại Châm Cứu Thiên Giáp Kinh cho Trần Gia Bảo, để cho Trần Gia Bảo có thể tiến xa hơn trên con đường y học, đó cũng là lý do mà Vũ Lâm Giang mới có thể lấy Châm Cứu Thiên Giáp Kinh ra làm phần thưởng, vả lại, lý do này cũng hợp tình hợp lý, cũng có thể ngăn chặn miệng lưỡi của nhà họ Vũ.
Tất nhiên, nếu như Trần Gia Bảo thua trong cuộc tranh tài này, vậy thì chứng tỏ rằng Vũ Lâm Giang đã nhìn nhầm, tất nhiên là Châm Cứu Thiên Giáp Kinh không thể trao lại cho Trần Gia Bảo được.
Vũ Thịnh Nam đứng phắt dậy một cái “ầm”, trong lòng tính toán kỹ càng, nói: “Lão Giang yên tâm, kẻ hèn mọn Trần Gia Bảo không đáng để lọt vào mắt tôi, tôi sẽ để cho lão Giang thấy, tôi chiến thắng Trần Gia Bảo như thế nào, xứng đáng nhận được quyển Châm Cứu Thiên Giáp Kinh!”
“Cậu Huy, mấy người chúng ta có một niềm tin rằng sẽ tự tin chiến thắng Trần Gia Bảo, quyển Châm Cứu Thiên Giáp Kinh sẽ được trao cho ai vẫn còn là một ẩn số chưa biết, bây giờ cậu tự tin như vậy, cẩn thận đến lúc đó bị đánh úp đấy.” Vũ Bảo Minh lập tức cười và nói, nhưng lời nói lại không có ý nhoan nhượng.
“Bảo Minh nói rất có lý.” Vũ Thiên Quyết gật đầu, mặc dù lời nói của anh ta nhuần nhã như gió xuân, nhưng nhiệt khí hừng hực trong ánh mắt cũng cho thấy anh ta nhất định phải giành lấy Châm Cứu Thiên Giáp Kinh cho bằng được.
Vũ Thịnh Nam cười khẩy, lại ngồi xuống và nói: “Chúng ta đây đang mong chờ đến mỏi cả mắt rồi đấy.”
Vũ Nhược Uyên cười cười không nói gì, dung mạo thánh khiết xinh đẹp tựa như tiên nữ trên mây, chỉ có ánh mắt cô ta là hơi chao đảo, thỉnh thoảng lại lóe lên sự khinh thường miệt thị dành cho ba người Vũ Thịnh Nam.
Ngược lại, Vũ Vô Song thì giật mình sửng sốt, ông ta tính toán rằng nếu như Trần Gia Bảo đoạt chức vô địch, thì Trần Gia Bảo sẽ lấy được Vọng Ngọc Chi, hai mươi giống cây dược liệu quý, cùng với Châm Cứu Thiên Giáp Kinh, cùng với những bảo bối của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, tất cả đều rơi vào tay của Trần Gia Bảo.
“May mà đã kịp thời sửa lại đề thi, nếu không thì núi Vụ Ẩn của nhà họ Vũ sẽ thua lỗ lớn.”
Vũ Vô Song lau mồ hôi trên trán.