Chương 1894
Đám người đều cười khổ lắc đầu, hai bài thi trước là hai căn bệnh nan y khó giải quyết, bọn họ đều chưa từng nghe qua, mà bệnh nhân cũng không ở nơi này, không có cách nào xem mạch, bọn họ làm sao có thể giải ra đáp án? Mà một câu cuối cùng là “Việc này khó biết”, càng làm cho mọi người ở đây khó hiểu, cho dù cơ hội thăng cấp đang ở trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Ở trên đài, Vũ Nhật Minh và một đám đại lão càng là kinh ngạc không thôi, hai căn bệnh nan y khó giải quyết này, từng \khiến bọn họ bó tay luống cuống, ông Giang vậy mà lấy ra để kiểm tra Trần Gia Bảo, chẳng lẽ y thuật của Trần Gia Bảo đã cao siêu đến trình độ này?
Đột nhiên, Hồng Yến Nhi lại hỏi lần nữa: “Thài ngài, chẳng lẽ Gia Bảo đã trả lời được sao?”
“Đương nhiên!” Vũ Lâm Khánh cao giọng nói: “Trần Gia Bảo chẳng những trả lời được, mà đáp án ba bài thi đều rất hoàn mỹ, thậm chí ngay cả tôi cũng phải cam bái hạ phong.”
Một câu nói đã kích thích ngàn cơn sóng!
Tất cả mọi người đều chấn động, hóa đá tại chỗ!
Ba đề thi có độ khó cao như vậy, vậy mà Trần Gia Bảo có thể trả lời toàn bộ, loại y thuật này cũng quá kinh khủng rồi.
Sắc mặt của Tề Minh Thành càng trở nên tái nhợt khó coi, anh ta hiểu được rằng anh ta đã thua thất bại thảm hại, mà anh ta lại còn nghi ngờ tính công bằng của nhà họ Vũ, nói không chừng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, anh ta hối hận đến phát điên.
Vũ Lâm Khánh đảo mắt một vòng, càng hài lòng với biểu hiện của mọi người, nói: “Các người cảm thấy trận đấu này không công bằng, nói thật, quả thật đúng là không công bằng, các ngươi trả lời bốn đề thi đã có thể thăng cấp chính thức tranh tài, mà Trần Gia Bảo lại đáp đúng chín đề thi mới được thăng cấp tranh tài, đúng là không công bằng với Trần Gia Bảo, bây giờ, các người còn có lời gì muốn nói không?”
Đám người lắc đầu liên tục, nói đùa, thực lực của Trần Gia Bảo đã rõ như ban ngày, nếu bọn họ lại phản đối lần nữa, chẳng phải là tự chuốc nhục nhã vào thân sao?
“Các người không có lời gì để nói, thế nhưng là tôi có chuyện muốn nói.” Vũ Lâm Khánh đột nhiên nhìn về phía Tề Minh Thành, sắc mặt nghiêm túc.
Sắc mặt Tề Minh Thành biến đổi, không nhịn được mà giật nảy mình.
Vũ Lâm Khánh nói: “Trần Gia Bảo là nhân tài Đông y trăm năm khó gặp, bất kể là đứng trên lập trường của tôi hay trên lập trường về phát triển Đông y, Trần Gia Bảo đều là người khách tôn quý nhất của nhà Vũ, bây giờ anh khiêu khích cũng như nói xấu Trần Gia Bảo với ý đồ để nhà họ Vũ hủy bỏ tư cách dự thi của Trần Gia Bảo, nói lớn chuyện ra, đây là trở ngại đối với tương lai phát triển của Đông y, loại hành vi này của anh đã khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi.”
“Nếu anh nói khinh thường việc làm bạn với Trần Gia Bảo, vậy tôi thành toàn cho anh, bây giờ tư cách dự thi của anh bị hủy bỏ, đồng thời lập tức xuống núi, nếu không, đừng trách nhà họ Vũ không nể tình!”
Ở lời nói cuối cùng, giọng của Vũ Lâm Khánh vô cùng nghiêm nghị.
Ông là đại lão có bối phận cao nhất của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, bây giờ ông nổi giận, tự nhiên sẽ có tư thế uy hiếp khiếp người.
Sắc mặt của Tề Minh Thành trắng bệch, hai chân anh ta trở nên mềm nhũn, “Phịch” một tiếng, anh ta ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng tràn đầy hối hận, anh ta không những không trở thành người có thành tích tốt nhất ở cuộc thi Đông y mà còn bị tước đoạt tư cách thăng cấp, xong, tất cả đều xong!
Mí mắt của Vũ Hưng nhảy, ông ta lập tức gọi hai người học trò bên cạnh của nhà họ Vũ, tức giận nói: “Hai người các cậu mau đưa anh ta xuống núi, cũng dám nói xấu Trần Gia Bảo, còn chỉ trích nhà họ Vũ chúng ta không công bằng, thật sự là không biết sống chết.”
Hai người ở bên cạnh lập tức chạy chậm tới, nắm lấy cánh tay của Tề Minh Thành, kéo anh ta xuống dưới núi.