Chương 189
Chỉ có Tưởng Đức Lâm hưng phấn, ông ta nhìn về phía đám người Trình Lập Phu đang khiếp sợ, cười đắc ý, trong lòng ông ta mừng thầm: “Khà khà, một đám ngu ngốc, bây giờ đã biết được sự lợi hại của cậu Trần chưa?”
Đồ Bá Thạch ổn định lại cơ thể. Hắn ta khẽ nhíu máy, đánh giá lại Trần Gia Bảo, thần sắc lạnh lùng, tùy ý sửa sang lại quần áo, nói: “Chẳng thể trách được mày có thể giết chết được Bá Thiên, thì ra cũng có bản lĩnh. Nhưng như vậy vẫn không đủ!”
Trần Gia Bảo bỏ ngoài tai lời nói của hắn ta, anh đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nhíu mày nói: “Lúc vừa mới tới, ông nói là Triệu Đình Nhiên đã đi tới nhà họ Tạ?”
Đồ Bá Thạch sững sờ, ông ta vô ý thức gật đầu, sau đó tức giận nói: “Mày đang chiến đấu với tao, vẫn còn phân tâm đi nghĩ chuyện khác, thật là cuồng vọng …..”
“Đánh nhanh thắng nhanh vậy.” Trần Gia Bảo nói chậm rãi, anh cắt đứt lời nói của Đồ Bá Thạch. Triệu Đình Nhiên đi tới nhà họ Tạ, nhất định là sẽ ép buộc phải gả Tạ Cẩm Tú cho hắn ta. Nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Đám người kia kinh hãi khi thấy sự tự tin của Trần Gia Bảo.
Đồ Bá Thạch càng lúc càng giận dữ: “Mày nghĩ rằng với cái bản lĩnh mèo cào của mày có thể đánh bại tao trong thời gian ngắn?”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Sai, không phải đánh bại ông mà là giết ông. Sau đó đi tới nhà họ Tạ để lấy đầu Triệu Đình Nhiên.”
Trước tiên phải giết Đồ Bá Thạch, sau đó rồi lại chém Triệu Đình Nhiên!
Thấy sự phách lối và bá khí của Trần Gia Bảo, đám người hít sâu một hơi.
Đồ Bá Thạch lửa giận càng lớn, mấy bắp thịt ở khóe mắt hắn co quắp. Hắn cười lạnh, liên tục nói: “Được, được, rất là được, kể từ khi thành danh hơn chục năm nay, đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy một thằng nhóc con cuồng vọng như mày. Mày có đủ tư cách để chết dưới lưỡi kiếm của tao.”
Sau đó một âm thanh vang lên. Một ánh hào quang lóe lên ở bên trong đại sảnh. Đồ Bá Thạch đã rút ra thanh kiếm ở bên hông của mình.
Thân kiếm mỏng và sắc bén. Bên trên có một chút ánh sáng di chuyển. Mặc dù đám người Lệ Trần Sinh đứng xa hơn mười mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng cơn lạnh buốt tỏa ra từ thân kiếm.
Đây tuyệt đối là một thanh kiếm tốt.
Đồ Bá Thạch cầm kiếm, khí thế đột nhiên biến đổi. Cả người giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng. Hắn ta cười lạnh: “Tao am hiểu nhất chính là kiếm đạo, chuôi kiếm này làm bạn với tao mười tám năm, tường uống qua máu tươi của ba trăm hai mươi bốn tên địch nhân. Mà mày chính là một tên vong hồn thứ ba trăm hai mươi lăm dưới lưỡi kiếm của tao.”
Ngoại trừ một số ít cao thủ võ đạo như Lệ Trần Sinh và Chúc Càn Khôn ra thì đám người Trình Lập Phu bị khí thế sắc bén của Đồ Bá Thạch làm cho lui về phía sau. Bọn hắn lui đến tận góc tường, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Bọn hắn không thể nào tin Trần Gia Bảo là đối thủ của Đồ Bá Thạch.
Trần Gia Bảo gằn một tiếng: “Đồ đệ của ông dùng kiếm trước mặt tôi, kết quả là bị tôi chém chết. Hôm nay tôi sẽ khiến ông dẫm vào vết xe đổ của hắn ta, bớt lảm nhảm mà lao đến đây đi. Muốn đánh liền đánh!”
“Mày muốn chết, vậy thì tao sẽ thực hiện mong muốn của mày!” Trong mắt Đồ Bá Thạch lóe lên một tia khinh bỉ. Hắn ta thu hết cảm xúc, sắc mắt vô cảm, đem kiếm ý của bản thân tăng đến mức độ cao nhất. Cả người giống như một mũi tên bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh không khỏi thừa nhận Đồ Bá Thạch là một cao thủ chân chính kể từ khi anh xuống núi cho tới bây giờ. Kiếm ý của hắn ta chứng minh được trình độ kiếm đạo của Đồ Bá Thạch không tầm thường.
Đột nhiên Đồ Bá Thạch cử động. Cả người giống như hóa thành một lưỡi kiếm lao về phía Trần Gia Bảo. Không khí xung quanh vang lên từng cơn gào thét.
Một kiếm này, vô cùng nhanh, lạnh lùng, vô song!
Mấy người trong võ đạo như Chúc Càn Khôn, Lệ Trường Sinh hoảng hốt. Nếu như mình và Trần Gia Bảo đổi vị trí cho nhau thì không thể sống được dưới một kiếm này của Đồ Bá Thạch.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo nghiêm túc, dưới chân hơi dẫm. Cả người nghiêng nghiêng, anh tránh thoát một kiếm này vô cùng ảo diệu.
Đồ Bá Thạch kinh hãi, không đợi hắn ta phản ứng lại, tay phải của Trần Gia Bảo kết ấn kiếm quyết, hướng về phía huyệt đạo trên thắt lưng của Đồ Bá Thạch. Bên trên kiếm chỉ còn ẩn chứa một chút ánh sáng di chuyển.
Đồ Bá Thạch giật mình, hắn ta không suy nghĩ nhiều, đưa trường kiếm chắn ở ngang người. Một tiếng “Đinh” vang lên. Thân kiếm chặn được một chỉ của Trần Gia Bảo.
Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo cười lạnh, nội kình bên trong kiếm chỉ bộc phát ra ngoài. Dù cho có cách một thân kiếm nhưng Đồ Bá Thạch vẫn cảm nhận được một cỗ lực lượng đánh tới. Hắn ta không tự chủ được bay ngược ra đằng sau, đụng nát một vách tường chỗ cửa sổ. Không chỉ dừng lại ở đó, hắn ta vẫn tiếp tục bay ra ngoài lầu Vọng Giang.