Cực Phẩm Thần Y

Chương 1886




Chương 1886

Trong lòng Trần Gia Bảo cũng có chút kính nể ông ta, cười nói: “Quá khen rồi, có thể nói ba đề khó của cuộc thi này tôi đều đã vượt qua hết cả rồi, thế ải khó tiếp theo sẽ là gì đây?

“ Không đơn giản chỉ là vượt qua ải mà quả thật đã hoàn thành xuất sắc.” Vũ Lâm Khánh cười nói: “Còn về vòng đấu tiếp theo thì cúng đã hông cần nữa rồi Tôi nói thật cho anh nghe lúc trước anh trả lời mấy câu hỏi kia xong cũng đã có tư cách tham gia vào vòng đấu chính thức, là do tôi lâm thời cô ý làm khó anh. Cho dù lần này anh có nộp giấy trắng thì tôi cũng thăng cấp cho anh vào vòng đấu chính thức.

Chỉ là không ngờ được rằng, tất cả đề khó anh đều trả lời được lại còn hoàn hảo như thế, lấy trình độ y thuật của anh hoàn toàn dư sức để tiến vào vòng đấu chính thức.”

“Hóa ra là như vậy.” Trần Gia Bảo bừng tỉnh đại ngộ, khó trách đề thi lần này lại khó như vậy, thì ra là có thêm những câu hỏi phụ vào, chẳng có liên quan chút gì đến đề vòng loại Vậy mọi việc đều đã có lời giải đáp. Nếu tất cả bài thi của các tuyển thủ dự thi trên quảng trường này đều khó như thế thì chỉ sợ rằng ba trăm vị tuyển thủ này đều sẽ bị đào thải sạch.

“Không ngờ Trần Gia Bảo đã sớm được bước vào vòng đấu chính thức rồi. Nói cách khác hơn ba trăm vị tuyển thủ nơi đây vô hình đã thua trên tay Trần Gia Bảo. Thật quá tuyệt vời!”

Vũ Hưng nghĩ vậy, trong lòng không khỏi dâng lên sự kinh ngạc.

Vũ Lâm Khánh không chút che giấu sự tán thưởng của mình đối với Trần Gia Bảo. Đầu tiên là sai người pha một ấm Đại Hồng Bào tốt nhất rồi lại thỉnh Trần Gia Bảo uống trà, vừa trò chuyện vừa giải thích những phương diện tâm đắc trong lĩnh vực Đông y cùng Trần Gia Bảo, bỏ mặc đông đảo các tuyển thủ vẫn đang cặm cụi giải bài thi trên quảng trường.

Mọi người xem đều trợn tròn mắt, chết tiệt, đây còn xem là giải thi đấu Đông y sao?

Đặc biệt là tâm lý của mấy nhóm tuyển thủ dự thi đều không cân bằng, rõ ràng đều là tuyển thủ như nhau, dựa vào cái gì Trần Gia Bảo có thể ngồi uống trà, chuyện trò vui vẻ còn bọn họ phải vắt hết óc ra để giải đống đề khó nhằn này. Điều này không phải quá bất công sao?

Trên võ đài, Vũ Nhật Minh và Vũ Hoài Nam nhìn nhau, tham gia nhiều giải thi đấu Đông y như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ được chứng kiến tình huống này.

Vũ Hoài Nam nhắc nhở: “Nhật Minh, ông cụ Khánh ngồi uống trà công khai trong cuộc thi cùng với tên nhóc kia, điều này… điều này hình như không phù hợp với quy củ lắm thì phải, hơn nữa còn gây ảnh hưởng không tốt lắm.”

“Có chút không hợp quy củ.” Vũ Nhật Minh xấu hổ mà ho nhẹ hai tiếng.

Tuy rằng trong miệng ông ta bảo rằng không hợp quy củ, nhưng một chút ý nghĩ muốn khuyên can cũng chẳng có, nói đùa, ông ta tuy rằng là gia chủ một đời của võ gia núi Vụ Ẩn, nhưng Vũ Lâm Khánh lại là bô lão đức cao trọng vọng tại núi Vụ Ẩn . Một gia chủ như ông ta trước mặt Vũ Lâm Khánh cũng phải cúi đầu cung kính, tự xưng vãn bối.

Hiếm khi Vũ Lâm Khánh cao hứng như vậy, Vũ Nhật Nam nếu không có mắt chạy đến khuyên can, vạn nhất bị Vũ Lâm Khánh răn dạy một trận trước mặt mọi người thì chẳng phải mặt mũi của một vị gia chủ như ông ta đều vứt hết xuống đất hay sao?

Ông ta mới không làm loại chuyện đem lại xui xẻo này đâu.

Bên kia, Vũ Hoàng Việt nhìn thấy Trần Gia Bảo có thể uống rượu vui vẻ cùng ông cụ Khánh, à không là uống trà vui vẻ, thì không khỏi kinh ngạc há hốc, đột nhiên anh ta giơ lên ngón tay cái, nói: “Tên nhóc này thật đủ trâu bò, chị, em càng ngày càng thấy hứng thú với anh ta, đợi lát nữa trận đấu kết thúc, chị hãy dẫn em đến làm quen với anh ta đi. Em phải nhìn thử xem rốt cuộc anh ta có bản lĩnh gì mà có thể khiến ông cụ Khánh coi trọng như thế, thuận tiện cũng lĩnh giáo năng lực của anh ta để xem anh ta có gì mà có thể khiến thiên chi kiêu nữ như chị phải nhìn nhận lại bằng con mắt khác.”

“Em cút đi, lại nói hươu nói vượn, em có tin chị xé rách miệng em không?” Vũ Thanh Ninh trợn trừng hai mắt, hung hăng nhìn Vũ Hoàng Việt, thế nhưng trong lòng cô ta quả thật kinh ngạc trước biểu hiện sáng chói của Trần Gia Bảo.

Lại nói đến Trần Gia Bảo đang ngồi uống trà cùng với Vũ Lâm Khánh, trò chuyện về Đông y, vui vẻ thoải mái, nhưng những giải thích về Đông y trong lúc lơ đãng của hai người bọn họ lại có thể khiến người giúp việc phục vụ bên cạnh khiếp sợ không thôi, có một loại cảm giác xua tan được áng mây mù trước mặt, hiểu được nguyên lai Đông y còn có thể lý giải như thế, sự kính trọng trong lòng đối với Trần Gia Bảo càng thêm dâng cao.