Cực Phẩm Thần Y

Chương 1880




Chương 1880

“Cũng được…” Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Ba câu hỏi này này hơi nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng không đến nỗi không biết bắt đầu làm từ đâu. Nhưng đúng là câu hỏi cuối cùng đã khiến tôi bị vướng một lúc.”

“Vậy ý của anh là, hai câu đầu không khó?” Vũ Lâm Khánh mỉm cười lắc đầu, tên nhóc Trần Gia Bảo này đúng là cà cuống chết đến đít còn cay.

“Độ khó cũng chỉ bình thường thôi.” Trần Gia Bảo đặt bài thi ở trước mặt Vũ Lâm Khánh.

Đối với Trần Gia Bảo, mặc dù hai chứng bệnh khó chữa đầu tiên rất hiếm gặp, nhưng không là gì so với chứng bệnh đầy tính đánh đố cuối cùng, cho nên trong số ba câu hỏi mà anh đã trả lời, câu hỏi anh không chắc chắn nhất là câu số ba, bởi vì đáp án hoàn toàn là suy đoán của anh.

Nụ cười trên mặt Vũ Lâm Khánh lập tức biến mất, hai căn bệnh khó chữa đầu tiên là hai căn bệnh quái lạ mà ông ta gặp phải trong đời, thậm chí đến bây giờ ông ta vẫn chưa biết cách chữa trị, thế mà Trần Gia Bảo lại dám nói là độ khó cũng “bình thường”. Đây không phải là một cú tát thẳng vào mặt ông ta hay sao?

“Tôi sẽ xem thử bài thi của anh, tôi không tin anh thực sự có thể trả lời được… Hả?” Vũ Lâm Khánh vừa nói vừa nhìn xuống bài thi, còn chưa nói hết đã ngây người ra.

Ngay sau đó, trong sự ngờ vực tưởng mình đã đọc nhầm, ông ta vội lau mắt kính gọng đen rồi mới tiếp tục đọc bài thi, rất nhanh, vẻ mặt của ông ta chuyển từ kinh ngạc sang kinh hãi, sau đó là phấn khích kích động, thậm chí hai tay cầm bài thi còn run lên.

“Tuyệt tuyệt tuyệt, thật sự quá tuyệt.” Vũ Lâm Khánh kích động vỗ đùi, hưng phấn nói: “Đúng vậy, uống quá nhiều thuốc kích dục sẽ khiến độc tố trong thuốc tích tụ trong thận, lâu dần độc tố bộc phát, khiến cho nước trong thận chảy ra ngoài qua tóc. Sao lúc đó tôi lại không nghĩ ra cơ chứ, Trần Gia Bảo, anh giải thích bệnh lý này rất tuyệt, mà phương pháp chữa bệnh bằng cam thảo còn tuyệt vời hơn, đúng là trên cả tuyệt vời.”

Vũ Lâm Khánh liên tục nói ra chữ “tuyệt”, điều này cho thấy ông ta rất hài lòng với câu trả lời của Trần Gia Bảo.

Mọi người ở xung quanh đều thầm ngạc nhiên, mặc dù không nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Vũ Lâm Khánh và Trần Gia Bảo, nhưng bọn họ nhìn ra Vũ Lâm Khánh hình như… hình như đang rất phấn khích? Sao kỳ vậy, rõ ràng Trần Gia Bảo mới làm đề thứ hai thôi mà. Vũ Lâm Khánh có nhất thiết phải tỏ ra kích động như thế không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Trần Gia Bảo cười nói: “Xem ra đáp án câu đầu không có vấn đề gì.”

“Hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa còn rất hoàn hảo, nó đã giải quyết được mối nghi ngờ đè nén trong lòng tôi suốt bấy lâu nay, Trần Gia Bảo, tôi phải cảm ơn anh rồi.” Vũ Lâm Khánh vô cùng phấn khích, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thở dài nói: “Nếu như tôi gặp anh sớm hơn, hoặc là tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì lúc đó tôi đã không phải chịu bó tay, để rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân… chao ôi…”

Vũ Lâm Khánh không nói hết lời phía sau, nhưng Trần Gia Bảo không cần hỏi cũng biết chất độc đã bộc phát trong thận, nếu không có biện pháp chữa trị kịp thời thì không lâu sau, nước trong thận sẽ bị thiếu hụt, kết cục sẽ rất tàn khốc.

Vũ Lâm Khánh càng ngày càng thán phục Trần Gia Bảo hơn, vốn dĩ ông ta viết tạm ba câu hỏi này chỉ là để làm khó Trần Gia Bảo, muốn xem y thuật của Trần Gia Bảo đạt đến mức nào, không ngờ Trần Gia Bảo chẳng cần bắt mạch của người bệnh, cũng chẳng cần kiểm tra cơ thể của người bệnh, chỉ dựa vào câu hỏi mà có thể đoán ra nguyên nhân của ca bệnh và cách điều trị. Y thuật như vậy đúng là kỳ diệu!

Nghĩ đến đây, Vũ Lâm Khánh nở một cười rất tươi, nói: “Chỉ nhìn câu trả lời này, tôi có thể cho anh điểm tối đa, nhưng trả lời đúng câu đầu tiên không có nghĩa là có thể trả lời đúng câu thứ hai bởi vì theo tôi, ca bệnh thứ hai khó hơn nhiều so với ca bệnh đầu tiên.”

“Phương pháp điều trị cho ca bệnh thứ hai có đúng hay không, ông cứ đọc tiếp thì sẽ biết.” Trần Gia Bảo nói một cách thờ ơ, về câu hỏi thứ hai, anh nắm chắn ít nhất cũng phải 80%!

“Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt. Chỉ là tự tin quá mức sẽ bị vả vào mặt đó.” Vũ Lâm Khánh cười hề hề, đồng thời cúi đầu đọc ca bệnh thứ hai, đột nhiên, ông ta “ồ” một tiếng, cảm thấy khó tin.