Chương 1875
Vũ Lâm Khánh càng nghe lại càng cảm thấy ngạc nhiên. Ông ta cũng phát hiện ra Trần Gia Bảo có một tư duy logic rất rõ ràng. Câu trả lời của anh được sắp xếp thành một hệ thống, hơn nữa, độ nông sâu của kiến thức cũng vừa phải. Vì vậy, chỉ trong vài câu ngắn ngủi, anh đã có thể tóm tắt được các đặc điểm “sáu khí”, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là trong Đông y, Trần Gia Bảo cũng có những quan điểm độc đáo của riêng mình. Hơn nữa, anh cũng có những sự hiểu biết ở tầm vĩ mô và có một hệ thống các kiến thức chặt chẽ.
Nghe xong, Vũ Lâm Khánh cũng phải nhìn Trần Gia Bảo với một con mắt khác khó có thể che giấu sự tán dương. Ông ta gật đầu khen ngợi: “Cậu thực sự đã trả lời rất tốt. Thật không ngờ, trong cuộc thi Đông y lần này lại có một cậu thanh niên tài giỏi như cậu. Đúng là không uổng phí công tôi đã tự mình đề cử bản thân trở thành giám khảo cho cuộc thi này.”
Trần Gia Bảo tự tin cười nói: “Nói như vậy, câu trả lời của tôi coi như là đã vượt qua rồi.”
“Tất nhiên là đã vượt qua, nhưng trước tiên cậu cũng đừng vội vàng đắc ý…” Vũ Lâm Khánh nhịn không được mà muốn thử tài Trần Gia Bảo thêm một lần nữa. Ông ta lập tức rút một tờ giấy thi khác rồi đưa cho Trần Gia Bảo và nói: “Cậu hãy trả lời câu hỏi này đi.”
Trần Gia Bảo cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên đó viết “Sự khác nhau giữa trúng gió và trung khí.”
“Cái này thì có gì khó chứ? Về cơ bản thì trúng gió và trung khí khá giống nhau, điểm khác nhau chính là nhiệt độ của cơ thể trong gió, sự lạnh lẽo trong hơi thở…” Trần Gia Bảo trả lời câu hỏi này ngay lập tức. Sau đó anh nói: “Căn cứ vào những ghi chép trong “Nguyên bệnh tập”, trung khí là hiện tượng được gây nên bởi bảy loại cảm xúc bi thương, tình trạng hôn mê và ngất xỉu. Vì vậy, mức độ lạnh của cơ thể chính là điểm khác nhau giữa trúng gió và trung khí.”
Ánh mắt của Vũ Lâm Khánh càng ngày càng sáng. Đã rất lâu rồi, ông ta không gặp một tài năng về Trung như Trần Gia Bảo. Đây chính là một sự an ủi của tuổi già. Vì vậy, nhất thời ông ta khống thể không chế được mà cứ liên tục rút các đề kiểm tra ra để thử sức Trần Gia Bảo.
Mà Trần Gia Bảo cũng không làm Vũ Lâm Khánh thất vọng. Cho dù là vấn đề khó khăn đến thế nào thì trong mắt của Trần Gia Bảo lại không hề có một chút khó khăn nào mà anh vẫn luôn trả lời các câu hỏi một cách đầy tự tin.
Kết quả là, tại hiện trường của cuộc tranh tài đã xuất hiện một việc rất kỳ lạ..
Trên quảng trường hiện đang có ba trăm thí sinh vắt óc trả lời các câu hỏi, và ở phía trước của quảng trường, Vũ Lâm Khánh và Trần Gia Bảo cũng một người hỏi một người trả lời như thể không có ai bên cạnh. Bởi vì vị trí của giám khảo được đặt cách vị trí của những người khác tương đối xa. Vì vậy, bọn họ cũng không thể nghe thấy những gì mà hai người đang nói chuyện.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã phát hiện trạng thái của Trần Gia Bảo và Vũ Lâm Khánh. Lúc này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng tò mò. Cũng có không ít người bắt đầu chỉ trỏ, thậm chí ngay cả Vũ Nhật Minh và Vũ Hoài Nam đang ngồi trên đài chủ tịch và một một vài cao nhân ở tầng khác cũng cảm thấy kỳ lạ mà bắt đầu thì thầm với nhau.
“Ông Khánh vẫn luôn là vị tiền bối có địa vị cao trong nhà họ Vũ, cho nên từ trước đến nay ông ta vẫn luôn rất kiêu ngạo mà không hề quan tâm đến chuyện xung quanh. Lần này cũng rất vẫn vả mới có thể mời ông ta xuống núi làm giám khảo, nhưng… Sao ông ta lại có thể tán gẫu với một người lâu như vậy chứ? Chẳng lẽ tên nhóc kia có điều gì đặc biệt sao?” Vũ Nhật Minh nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo với sự nghi ngờ đã tràn đầy trong lòng.
Vũ Hoài Nam lắc đầu nói: “Chuyện này thì tôi cũng không biết. Nhưng mà người có thể làm cho ông Khánh cảm thấy thú vị thì chắc chắn không phải là người bình thường rồi. Xem ra, trong cuộc tranh tài Đông y năm nay, ngoại trừ một người chúng ta thì còn có một con ngựa đen khác.”
“Có lẽ là như vậy, đến lúc đó, chúng ta phải chú ý đến tên nhóc kia để xem cậu ta có thể thuận lợi thăng cấp và thi đấu một cách chính thức được hay không rồi nói sau.”Vũ Nhật Minh hơi nhíu mày, trong lòng ông ta cũng bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Trần Gia Bảo. Đương nhiêu, cũng chỉ là chú ý nhiều hơn ‘một chút’ mà thôi.
Bên kia, Vũ Hoàng Việt cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nói: “Chị ơi, sao ông Khánh và tên nhóc kia nói chuyện lâu vậy nhỉ? Chẳng lẽ, trước đây bọn họ có quen nhau sao?”