Cực Phẩm Thần Y

Chương 1852




Chương 1852

Trần Gia Bảo nghiêm nghị, không sợ chút nào, vẫn tiếp tục cười nói: “Hà tất gì mà ông phải vội vã từ chối như vậy, chi bằng cứ nghe tôi nói xong hết đã. Nếu tôi thu dưới tay ông, tôi có thể giao Vô Cực quyền ra. Tuy Vòng Ngọc Chi quý giá nhưng cũng chỉ là vật chết, nhiều lắm thì cũng chỉ đủ để một, hai người dùng. Nhưng Vô Cực quyền thì khác. Vô Cực quyền được xếp vào hàng ngũ võ công tuyệt thế chính thức, có thể nâng cao thực lực của một gia tộc một cách mạnh mẽ. Thử ngẫm nghĩ kỹ về hai thứ đối lập này có thể thấy, sợ là ngay cả một phần mười của Vô Cực quyền thôi Vòng Ngọc Chi cũng không bằng.”

Dứt lời, Trần Gia Bảo lắc đầu liên tục, dường như có cảm giác mình đang chịu thua thiệt.

Vũ Vân Đình bị lay động mất một hồi, như lời Trần Gia Bảo nói, Vô Cực quyền thần kỳ chỗ nào ông ta cũng đã từng đích thân thể nghiệm qua, nhất là khi Trần Gia Bảo dùng thực lực “Nửa bước truyền kỳ” vượt qua và áp chế ông ta, một cường giả “Truyền kỳ” chính thức, ông ta có thể nhận ra một điều rằng Vô Cực quyền chắc chắn còn hơn 99. 99% sự hiểu biết của ông ta về võ học.

Nếu như ông ta có được Vô Cực quyền, hơn nữa nếu tăng cường thực lực toàn bộ nhà họ Vũ ở núi Ẩn Sơn, thì với tư cách là một trong những chi thứ nhà họ Vũ, nói không chừng nhà họ Vũ ở núi Ẩn Sơn có thể hơn nhà chính, thậm chí ngay cả trong bốn gia tộc lớn của Quỷ Y Môn cũng trở thành một tồn tại chói mắt!

Nghĩ tới đây, tim Vũ Vân Đình cứ đập thình thịch thình thịch!

Ông ta thả Đường Đao xuống đất thêm một lần nữa, sát khí trên người cũng biến mất, ‘khụ khụ’ hai tiếng rồi nói: “Tuy Vô Cực quyền rất thần kỳ nhưng sao cậu lại nói khoa trương đến vậy, lại còn quý giá hơn Vòng Ngọc Chi mười lần được?”

Sau khi Vũ Vân Đình bỏ đao xuống, Trần Gia Bảo biết Vũ Vân Đình đã động tâm rồi, thấy Vũ Vân Đình vẫn mạnh miệng, không khỏi xem thường một chút nhưng ngoài mặt vẫn tiếc nuối nói ra: “Xem ra ông không có ý định đánh cược một lần nữa, nếu đã như vậy, Trần Gia Bảo tôi cũng không làm khó ông nữa…”

“…!” Vũ Vân Đình lập tức kéo Trần Gia Bảo lại, dựng râu trợn mắt nói: “Tôi đã nói từ chối đâu, cược thì cược, có điều, nếu đánh nhau với tên nhóc như cậu rất nghẹn khuất, lần này đổi sang một phương thức khác đi.”

“Cược thế nào?” Trần Gia Bảo hỏi ngược lại.

Ngay cả Vũ Thanh Ninh cũng tò mò, hy vọng lần này ông nội có thể nắm chắc cơ hội, vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ thắng Trần Gia Bảo một lần thật đã, đả kích tính cách kiêu ngạo của anh ta.

Vũ Vân Đình xoa xoa lên chòm râu bạc của mình, trầm ngâm nói: “Không phải cậu đến tham gia cuộc thi so tài Đông y sao, nếu cậu có thể lấy được giải quán quân trong trận thi đấu lần này, cậu thắng, tôi sẽ dâng Vòng Ngọc Chi lên cho cậu bằng hai tay, nếu cậu không lấy được giải quán quân thì tính cậu thua, thế nào, dám chơi không?”

Đôi mắt Vũ Thanh Ninh sáng ngời, nhà họ Vũ truyền thừa Đông y ngàn năm, rất nhiều người ngoài đã sớm làm mất sách thuốc bí truyền trân quý, học trò tài giỏi đông đúc, nói đơn giản chỉ ở kỹ thuật, kiến thức về nghề y thôi cũng hơn xa những bác sĩ Đông y ngoài xã hội kia, Trần Gia Bảo chính là một người ngoài, cho dù thực lực võ thuật có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng đừng mơ tưởng đến khả năng về nghề y cao hơn nhà họ Vũ!

Trần Gia Bảo cũng không ngờ Vũ Vân Đình sẽ bày ra ván bài trên trận đấu Đông y này. Có điều chuyện này cũng vừa hay hợp với ý nguyện của anh, bởi lẽ, anh tự nhận biết được trình độ về y của mình còn lợi hại hơn cả võ thuật!

“Thế nào, đừng nói với tôi là cậu sợ rồi nhé?” Vũ Vân Đình thấy Trần Gia Bảo không nói chuyện còn tưởng rằng Trần Gia Bảo sợ, trong lòng âm thầm đắc ý đồng thời cũng sợ Trần Gia Bảo thật sự từ chối, vội vàng dùng phép khích tướng, buộc Trần Gia Bảo đáp ứng.

“Được.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nói: “Trần Gia Bảo tôi đây đường đường là đấng mày râu thân cao bảy mét, há lại e ngại chuyện này, chỉ có điều…”

Mặc dù trong lòng Trần Gia Bảo đã quyết định tiếp nhận ván cược này nhưng mà vẫn nhân cơ hội tranh thủ cho mình chút chỗ tốt.

Vũ Vân Đình cau mày nói: “Có điều gì, có lời cứ nói, không cần dài dòng.”