Chương 1851
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Tôi nói tôi muốn cô nói cho tôi biết tại sao cô lại thích mặc Phi ngư phục như vậy?”
Cái này…
Vẻ mặt Vũ Thanh Ninh cứng lại, ngạc nhiên nói: “Tiền đặt cuộc mà anh nói chính là…chính là cái này?”
Vũ Vân Đình cũng ngạc nhiên, rồi lại cắm con dao lên mặt đất lần nữa, lúng túng cười.
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi thấy có rất ít người mặc Phi ngư phục, cho nên rất tò mò, đương nhiên là vì cô mặc bộ Phi ngư phục này vào thì tỏ ra sự oai hùng mạnh mẽ, đàn ông mà, luôn sẽ đặt sự tò mò và chú ý nhiều hơn vào những sự vật đẹp đẽ.”
Vũ Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi thích triều đại nhà Minh, ‘không cắt đất, không hòa thân, không xưng thần, không tiến cống, hoàng đế canh giữ cửa ải đất nước, quân vương chết vì xã tắc’, một triều đại huy hoàng, ngay thẳng và kiên định. Cho nên, yêu ai yêu cả đường đi, tôi thích mặc Phi ngư phục là chuyện bình thường, còn một điều nữa, tôi cảm thấy Phi ngư phục rất đẹp, rất có khí chất.”
Trần Gia Bảo nhìn Vũ Thanh Ninh từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Hoàn toàn chính xác, khi cô mặc phi ngư phục trên người, cơ thể thướt tha mềm mại nhưng cũng lộ ra sự khí khái hào hùng.”
“Đó là đương nhiên, coi như anh tinh mắt.” Vũ Thanh Ninh ngẩng đầu, cao ngạo hừ một tiếng.
Trần Gia Bảo thu hồi ánh mắt, nói với Vũ Vân Đình: “Ông cụ, cháu gái của ông đã thực hiện theo giao kèo rồi, bây giờ hẳn là lúc đến lượt chúng ta rồi phải không?”
Vũ Vân Đình xấu hổ một hồi, ông ta là một “cường giả truyền kỳ sơ kỳ” mà lại không làm được gì một tên “Nửa bước truyền kỳ”, thật sự quá mất mặt, vội vàng nói: “Đi đi đi đi, nhớ kỹ này, chỉ có thể lấy năm mươi gốc cây, hơn nữa, nhất định không được đụng tới Vọng Ngọc Chi.”
“Cảm ơn ông.” Trần Gia Bảo gật đầu, nhưng lại đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Một lát sau, Vũ Vân Đình nhìn về phía Trần Gia Bảo, kỳ quái nói: “Sao cậu còn chưa đi ngắt thảo dược, chẳng lẽ cảm thấy năm mươi gốc cây không đủ? Tôi nói rõ ràng cho cậu lần này, bên trong vườn thuốc của nhà họ Vũ chỉ trừ Vọng Ngọc Chi ra thì còn có rất nhiều thảo dược lạ và trân quý, cậu có thể lấy tận năm mươi cây là tốt lắm rồi, không biết tôi đau lòng cỡ nào đâu…”
Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, lần này ông thua tôi năm mươi cây thuốc, trong lòng chắc chắn không không phục.”
“Đương nhiên không phục!” Vũ Vân Đình lập tức lớn giọng nói: “Nói thế nào thì tôi cũng là cường giả cảnh giới ‘truyền kỳ sơ kỳ’, còn cậu chẳng qua chỉ ‘nửa bước truyền kỳ’ mà thôi, tôi bại dưới tay cậu còn có thể phục được sao?”
Vũ Thanh Ninh liên tục gật đầu, không chỉ ông nội không phục mà ngay cả cô ta cũng không phục, theo lời ông nội nói trước đó, chẳng qua là do Trần Gia Bảo dùng mưu kế, cắt đứt đao ý của ông nội, nói cách khác tức là, không phải do Trần Gia Bảo chơi xấu thì chắc chắn ông nội đã thắng được anh ta rồi.
“Có thế chứ.” Trần Gia Bảo cười nói: “Chẳng lẽ ông không muốn thắng để báo thù sao?”
“Cậu có ý gì?” Vũ Vân Đình cau mày, đánh giá Trần Gia Bảo, đột nhiên nói: “Cậu còn để ý đến Vọng Ngọc Chi của tôi?”
Trần Gia Bảo thoải mái nói: “Nếu nói tôi không có hứng thú gì với Vọng Ngọc Chi thì chắc chắn là đang gạt người…”
Trong mắt Vũ Vân Đình thoáng lộ ra sự sắc bén, một lần nữa dùng tay phải lấy Đường Đao ra.
Mắt Trần Gia Bảo không chớp lấy một cái, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta thử cược lại một lần đi, nếu tôi thắng, Vòng Ngọc Chi thuộc về tôi…”
“Không có chuyện đó, tôi nhắc nhở cậu một câu, Vòng Ngọc Chi là bảo bối của nhà họ Vũ, không cho phép người ngoài cầm đi!” Vũ Vân Đình lạnh lùng nói, Đường Đao trong tay “Ong ong” bắt đầu rung động, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Dáng vẻ tức sùi bọt mép của ông ta như thể chỉ cần nghe Trần Gia Bảo nói thêm bất kỳ một câu nào đó, ông ta sẽ lập tức xách đao lên chém Trần Gia Bảo chết thì thôi.