Cực Phẩm Thần Y

Chương 1847




Chương 1847

Đột nhiên Vũ Vân Đình lớn tiếng quát, ‘Vô Cực Quyền’ thần kỳ như vậy, ông ta sao có thể không động tâm? Cơ hội tốt như thế ông ta đương nhiên phải nắm chắc.

Vô Cực Quyền?

Vũ Thanh Ninh càng thêm mù mịt, cô ta vừa mới quay về đây, không biết sự kỳ diệu của ‘Vô Cực Quyền’, nhưng mà, nếu ngay cả ông nội cũng nói muốn ‘Vô Cực Quyền’, có lẽ nhất định là vô cùng lợi hại, cô ta lập tức mở miệng nói: “Chính là muốn ‘Vô Cực Quyền’ của anh, thế nào?”

“Cái này…” Trần Gia Bảo giả vờ lưỡng lự một hồi.

Vũ Vân Đình nhất thời căng thẳng, đây là thời cơ ngàn năm có một khiến cho Trần Gia Bảo cam tâm tình nguyện giao ra ‘Vô Cực Quyền’, nếu như bỏ lỡ rồi, sợ rằng cả đời này ông ta không có cách nào học được ‘Vô Cực Quyền’, không khỏi gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, lớn tiếng nói: “Trần Gia Bảo, ván cược này là do cậu đưa ra trước, ngay cả một đứa con nít như con bé Ninh cũng đồng ý rồi, cậu còn chần chừ, có giống đàn ông không?”

Ông ta khẩn trương một hồi, hoàn toàn quên mất duy trì đao ý ngút trời của ông ta, trong tức khắc khí thế đã suy yếu hơn một nửa.

Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Tình trạng hiện tại của Vũ Vân Đình chính là ‘tiếng trống thứ ba’!

Khoé miệng Trần Gia Bảo nhếch lên mỉm cười, nói: “Được, Vô Cực Quyền thì Vô Cực Quyền, tôi đồng ý rồi.”

Sắc mặt Vũ Vân Đình không khỏi mừng rỡ, không nhịn được mà cười lớn lên ha ha, nói: “Trần Gia Bảo, cậu chờ đó ngoan ngoãn đem ‘Vô Cực Quyền’ giao ra đây đi!”

Trong lòng ông ta vào giây phút này hoàn toàn không đặt lên thanh đao, đao ý càng nhanh chóng suy yếu.

Đột nhiên, Vũ Vân Đình bỗng nhận ra điều này, im bặt tiếng cười, đang chuẩn bị ngưng tụ lại thế đao.

“Mời tiếp chiêu.”

Đúng lúc này, Trần Gia Bảo không hề do dự, nắm lấy cơ hội tốt ngàn năm có một, đột nhiên nhảy vọt lên, tay cầm kiếm quyết phóng về phía Vũ Vân Đình.

Ánh mắt nghiêm nghị, muôn vàn kiếm khí tung hoành ngang dọc!

“Thằng nhóc này khá, vậy đến đây chiến đấu một trận thoả thích nào!”

Vũ Vân Đình biết lúc này muốn ngưng tụ thế đao một lần nữa là chuyện không thể, lập tức hét lớn một tiếng, trở tay rút ra một đao, chém tới Trần Gia Bảo đang bay trên cao!

Lập tức, một mũi đao dài hơn ba trượng đột nhiên xuất hiện, ập xuống đầu Trần Gia Bảo!

Thế đao ác liệt, đủ để rung chuyển trời đất, chỉ là Vũ Vân Đình thi triển ra, dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc, khó có thể phát huy ra trạng thái toàn vẹn, hoàn hảo, cho dù là sức mạnh hay tốc độ, cũng kém hơn không ít so với thời kỳ đỉnh cao thật sự của ông ta.

Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời cười, tay trái mở rộng ra chỉ lên trời, trực tiếp đi nghênh đón đao.

Vũ Thanh Ninh hoảng sợ kêu một tiếng, trong ánh mắt ngập tràn vẻ chấn động: “Trần Gia Bảo điên rồi sao, vậy mà lại sử dụng bàn tay mơ mộng hão huyền kiên cường chống chọi với đao cương của ông nội?”

Chỉ thấy tay trái của Trần Gia Bảo vẫn chưa va chạm đao cương, liền sớm vận chuyển ‘Hoá Tự Quyết’ trong Vô Cực Quyền ‘Thu, Hoá, Vận, Phát’, lòng bàn tay xuất hiện một dòng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, làm cho sức mạnh của đao cương trở nên yếu đi.

Ngay sau đó, tay trái Trần Gia Bảo đã đập bên trên đao cương, một sức mạnh làm tan biến mạnh mẽ, cuồn cuồn không ngừng mà làm tiêu tan nội lực trên đao cương, đao cương to lớn trong chớp mắt đã trở nên trong suốt.