Cực Phẩm Thần Y

Chương 1846




Chương 1846

“Hừ!”

Đột nhiên, Vũ Thanh Ninh hừ lạnh hai tiếng: “Trần Gia Bảo, anh thì biết cái gì? Tinh lực hơn nửa cuộc đời của ông nội tôi đều đặt ở việc nghiên cứu đao pháp, ông nội cầm đao cùng với ông nội không cầm đao, hoàn toàn là hai người, sức mạnh càng cách biệt rất xa, đừng cho rằng lúc nãy anh có thể đấu với ông nội tôi có qua có lại, thì có thể đỡ được thế đao của ông nội tôi, anh đó, vẫn nên đầu hàng càng sớm càng tốt, cúi đầu chờ chết đi!

Dường như để chứng minh lời nói của Vũ Thanh Ninh, Vũ Vân Đình cười lớn hai tiếng, giơ đao cao lên trời, đao ý dũng mãnh phóng lên cao, giống như những sát đao đẫm máu, cả khu rừng rung lên rào rào, lá cây rụng tơi tả.

Khí thế vô cùng mạnh mẽ!

Trần Gia Bảo thầm cau mày, cái gọi là đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, lúc này đao ý của Vũ Vân Đình đang mạnh mẽ, nếu như lúc này xông lên chiến đấu với Vũ Vân Đình, chính mình nhất định sẽ phải đối mặt với thế đao vô cùng ác liệt của Vũ Vân Đình, đương nhiên, nếu như toàn lực ra tay, bản thân có lòng tin rằng đánh bại hoặc thậm chí đánh chết Vũ Vân Đình, nhưng trước mắt bảo vệ sức mạnh vẫn là quan trọng nhất.

“Nếu như không phát huy hết sức, đối mặt với đao ý mạnh mẽ như vậy của Vũ Vân Đình, nói không chừng sẽ có chút hao tổn sức lực, xem ra, phải cắt đứt khí thế hiện tại của Vũ Vân Đình mới được.”

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Thanh Ninh cách đó không xa, quan sát thân thể mềm mại nhấp nhô của cô ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thanh Ninh đỏ bừng, lập tức xụ mặt xuống nói: “Anh nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn một lần nữa coi chừng tôi móc con mắt của anh!”

Vũ Vân Đình cũng khẽ nhíu mày, bị hành động quấy rối của Trần Gia Bảo thu hút, thế đao đang trỗi dậy lập tức ngừng lại, trầm giọng nói: “Con mắt chột của thằng nhóc cậu đang nhìn gì thế, tôi cảnh cáo cậu, cậu bỏ ý định với cháu gái yêu quý của tôi đi!”

Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, lại nhìn thân thể mềm mại của Vũ Vân Ninh một cái nữa, khi Vũ Vân Ninh càng lúc càng tức giận thì đột nhiên cười nói: “Nếu như cô đã tin tưởng ông nội cô như vậy, cô không ngại thì cũng tham gia ván cược đi, thế nào? Nếu như ông nội cô không chế ngự được tôi trong số chiêu thức nhất định, vậy cô phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”

Vũ Vân Đình lập tức nhăn mày, chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự có ý đồ với con bé Ninh này, cho nên mới bẫy con bé?

Đôi mắt sắc bén của ông ta xem xét trên người Trần Gia Bảo và Vũ Thanh Ninh, ánh mắt hơi hơi loé sáng, đột nhiên cảm thấy Trần Gia Bảo và con bé Ninh trai tài gái sắc, có vẻ như rất xứng đôi.

Đột nhiên vẻ mặt Vũ Vân Đình trở nên kì lạ, bất giác quên tiếp tục duy trì đao ý ngút trời đó nên dần dần có chiều hướng suy yếu.

Ý cười trên khoé miệng Trần Gia Bảo càng đậm.

Vũ Thanh Ninh nghĩ cũng không cần nghĩ, Trần Gia Bảo nhất định có dụng ý xấu, cô ta mở miệng, vừa định từ chối, đột nhiên Trần Gia Bảo cười giành nói trước: “Yên tâm đi, điều kiện mà tôi muốn cô đáp ứng nhất định không làm khó cô, đương nhiên cô cũng có thể thẳng thắn từ chối đánh cược, dù sao ông nội của cô tuy là có đao trong tay, nhưng cũng có khả năng thua tôi, xem ra cô không có lòng tin gì với ông nội của cô rồi.”

Lời từ chối của Vũ Thanh Ninh vốn dĩ đã đến bên miệng rồi, sau khi nghe xong lời này của Trần Gia Bảo, lập tức hừ lạnh một tiếng, vênh mặt ưỡn ngực nói: “Cược thì cược, tôi còn có thể sợ anh sao? Nhưng mà, nếu như anh thua, thì anh sẽ thua gì cho tôi?”

“Cô muốn gì?” Trần Gia Bảo hỏi ngược lại.

Vũ Thanh Ninh sửng sốt, thời gian cô tiếp xúc với Trần Gia Bảo không lâu, thật đúng là không biết phải lấy được gì từ người Trần Gia Bảo mới tốt nữa.

“Chính là muốn Vô Cực Quyền của cậu!”