Cực Phẩm Thần Y

Chương 1845




Chương 1845

Vũ Vân Đình đứng ở tại chỗ cau chặt mày, suy nghĩ hết sức tìm cách thức phá giải ‘Vô Cực Quyền’, hình như… hình như ngoài dùng sức mạnh để áp sát vào nghiền nát ra, thật sự không tìm được cách nào tốt hơn.

Trần Gia Bảo nhìn Vũ Vân Đình chưa tiến công, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dù sao anh chỉ cần đảm bảo bản thân mình không bị Vũ Vân Đình đánh bại là được rồi, nếu như Vũ Vân Đình đã không ra tay, anh cũng vui vẻ đứng tại chỗ hồi phục chân nguyên.

Trong lòng anh rất rõ ràng, mục đích thật sự của anh lần này đến núi Vụ Ẩn, là vì tìm Lưu Ly và nửa phần sau cuốn ‘Thiên Hành Cửu Châm’, cho dù hiện tại anh có thể giết chết Vũ Vân Đình và Vũ Thanh Ninh, thần không biết quỷ không hay mà hái đi ‘Vọng Ngọc Chi’, nhưng mảnh đất trồng thuốc này quý giá như vậy, nhà họ Vũ nhất định mỗi ngày đều phái người đến kiểm tra, một khi phát hiện không thấy ‘Vọng Ngọc Chi’, nhất định sẽ dẫn đến một trận sóng to gió lớn.

Tự nhiên mà vậy, cả nhà họ Vũ đều đã nằm trong thiết quân luật, nói không chừng cả cái giải thi đấu Đông y đều đã bị tập kích mà bắt buộc chấm dứt, đến lúc đó, anh lại nghĩ đến việc tìm Lưu Ly cùng với nửa cuốn sau ‘Thiên Hành Cửu Châm’, chắc chắn sẽ khó khăn càng thêm khó khăn.

Vì vậy đối với ‘Vọng Ngọc Chi’, Trần Gia Bảo chỉ có thể từ từ lên kế hoạch, chí ít, tuyệt đối không thể đơn giản thô bạo mà giết Vũ Vân Đình và Vũ Thanh Ninh cưỡng ép cướp đi ‘Vọng Ngọc Chi’.

Cho nên giờ này phút này, lại hiện ra một màn lạ lùng.

Dưới ánh trăng thanh sáng chói, Vũ Vân Đình và Trần Gia Bảo hai người vừa nãy còn quyết chiến dữ dội, giờ phút này đây đứng tại chỗ cách xa nhau trừng to đôi mắt nhỏ, ai cũng không có dấu hiệu ra tay đầu tiên.

Sau khi Vũ Vân Ninh trở về, nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt không khỏi trở nên kì quặc, ngay sau đó, cô ta chỉ thấy ống tay áo ở cánh tay Vũ Vân Đình nát vụn, xem ra có chút thảm hại, hơn nữa Vũ Vân Đình lại đứng yên tại chỗ không động tay với Trần Gia Bảo, còn tưởng rằng ông nội bị thương, lập tức hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Ông nội, ông… ông không bị thương chứ?”

Cô ta thay một bộ Phi ngư phục màu đỏ, trong bóng đêm lại càng thêm tươi đẹp, làm cô ta nổi bật như một đoá hoa hồng nở rộ trong bóng đêm, mà trong tay cô ta đang cầm một thanh Đường Đao mảnh dài, càng tỏ vẻ oai hùng hiên ngang.

Vũ Vân Đình lúc này mới phản ứng trở lại, thổi thổi râu mép, khó chịu nói: “Ông không sao, tuy thằng nhóc Trần Gia Bảo này lợi hại, nhưng vẫn không thể làm ông bị thương, chỉ là… chỉ là trước mắt ông không biết làm thế nào để phá giải chiêu thức của nó.”

Vũ Thanh Ninh lại bị hoảng hốt, ông nội chính là tuyệt đại cường giả của ‘Cảnh giới Truyền Kỳ sơ kỳ’, không những khen Trần Gia Bảo lợi hại, mà còn ở trước mặt thừa nhận không biết làm thế nào để phá giải chiêu thức của Trần Gia Bảo, chẳng lẽ… chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự mạnh đến như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Vũ Thanh Ninh theo bản năng nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo đứng dưới ánh trăng, dáng người rắn rỏi, đẹp đẽ phi phàm, đừng nói là vết thương, ngay cả quần áo cũng không bị rách, so với dáng vẻ thảm hại của ông nội vẫn hơn nhiều.

Vũ Thanh Ninh thầm cau mày, vẻ mặt cũng đông cứng lại, đột nhiên ném Đường Đao về phía ông nội, lớn tiếng nói: “Ông nội, nhận đao.”

Cô ta vừa thấy Trần Gia Bảo sức mạnh không tầm thường, cho nên giữa đường lén trốn đi, chạy đến ngôi nhà gỗ phía sau khu rừng, thay Vũ Vân Đình cầm thanh Đường Đao này, cô ta tin rằng, có đao trong tay, sức mạnh của Vũ Vân Đình, hoàn toàn có thể tự nhiên nâng cao thêm 20%!

“Không hổ là cháu gái yêu quý của ta, đúng là hiểu ý của ông nội.” Tay Vũ Vân Đình đón đao, sắc mặt không khỏi mừng rỡ, cười ha ha thật lớn nói: “Thanh Đường Đao này thật sự là giúp người khi đang gặp nạn, Trần Gia Bảo, ta có đao trong tay, phần thắng của cậu lại mong manh rồi.”

Dứt lời, chỉ nghe “keng” một tiếng như rồng thở, Vũ Vân Đình rút đao ra.

Thân đao hẹp dài, sắc bén, mỏng như cánh ve, phát ra ánh sáng nhè nhẹ dưới ánh trăng, dường như nhiệt độ của cả khu rừng lại trở nên lạnh hơn một chút.

Trần Gia Bảo cười, cười khẽ, tay cầm kiếm quyết, nói: “Trong tay ông có đao, trong lòng tôi có kiếm, phần thắng của ông vẫn không cao như cũ.”