Cực Phẩm Thần Y

Chương 1842




Chương 1842

Trên mặt đất, Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn Vũ Vân Đình, chân phải cử động nhẹ, nóng lòng muốn thử.

Vũ Vân Đình thầm cau mày, giờ anh ta đang tung người trên không trung nên rất khó tìm điểm tựa, nếu như trong lúc mình đáp xuống đất, Trần Gia Bảo đột nhiên tấn công, thì có lẽ sẽ khiến ông ta phải khốn đốn một phen.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức dùng đến chiêu “Thiên Cân Trụy”, cơ thể ông đột ngột dừng lại trên không trung, rồi rơi xuống mặt đất với tốc độ cực nhanh.

Hệt như thiên thạch rơi xuống trái đất vậy!

Sau một tiếng “ầm”, hai chân Vũ Vân Đình đã đặt xuống mặt đất, thế nhưng mặt đất bên dưới cũng không chịu đựng nổi sức mạnh của “Thiên Cân Trụy”. Một khe nứt thật dài bỗng chốc xuất hiện, khiến bụi đất tung bay mù mịt, lá xanh xung quanh cũng bay ngập trời.

Trần Gia Bảo lắc đầu một cái, thầm nói đáng tiếc, đúng như Vũ Vân Đình tự đoán, Trần Gia Bảo đã định chớp lấy cơ hội khi Vũ Vân Đình bay lên để tấn công. Vậy nhưng, anh không ngờ Vũ Vân Đình lại có chiêu này, khiến anh bỏ lỡ một cơ hội tốt.

Giữa đám khói bụi mù mịt và lá cây bay tán loạn, Vũ Vân Đình bước về trước hai bước, nhìn Trần Gia Bảo vẻ xét nét từ trên xuống dưới, như thể bây giờ ông ta mới nhận thức được sự tồn tại của Trần Gia Bảo vậy. Trong ánh mắt ông ta vừa có vẻ ngạc nhiên, vừa có nghi ngờ, lại pha thêm chút thích thú: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Ông biết tên tôi, tôi tên Trần Gia Bảo.” Trần Gia Bảo đứng chắp tay dưới ánh trăng, dáng người thẳng tắp nghiêm trang.

“Cậu biết tôi không định hỏi tên cậu.” Vũ Vân Đình trầm giọng nói: “Cậu còn trẻ tuổi mà lại có được tu vi như thế, chẳng những có thể đấu ngang tay với tôi, mà thậm chí còn có thể khiến tôi chật vật một chút. Thân phận của cậu nhất định không hề bình thường, sư phụ cậu bồi dưỡng nên được một thanh niên vừa đẹp trai lại tài giỏi như cậu, chắc chắn người đó cũng phải rất giỏi. Nếu cậu là người của tỉnh Trung Thiên, thì chắc chắn cậu đã nổi tiếng từ sớm rồi mới phải. Thế nhưng tôi chưa từng nghe đến tên của cậu, rốt cuộc cậu là ai?”

Vũ Vân Đình lại hỏi thêm một lần nữa, có vẻ như ông ta rất quan tâm đến thân phận của Trần Gia Bảo. Dù sao thì anh cũng không có lai lịch rõ ràng, hơn nữa còn có năng lực sánh ngang với người của dòng họ Vũ, nếu như anh cố ý muốn khiến nhà họ Vũ gặp bất lợi, thì chắc chắn họ sẽ gặp phải tổn thất không lường trước được.

Vũ Thanh Ninh cũng tò mò với lai lịch của Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo là người đầu tiên khiến cô ta nếm trải hương vị của sự thất bại. Cô ta nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, trong số những người bạn cùng lứa trong giới võ thuật này, tất cả các thanh niên tài giỏi, đẹp trai ở tỉnh Trung Thiên đều không thể sánh được với Trần Gia Bảo này. Thậm chí ngay cả người anh họ được cả dòng họ Vũ nâng niu đang sống ẩn trong núi, và tên yêu tinh của dòng họ cũng không sánh được.

Chuyện này khiến cô thấy hơi khó chấp nhận!

Trước ánh mắt phức tạp của Vũ Vân Đình và Vũ Thanh Ninh, Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vẫn là câu nói ấy, thế gian rộng lớn có nhiều người tài, chắc hẳn ông cũng đã biết rõ, ở tỉnh Trung Thiên này có rất nhiều người sống ẩn để tu luyện. Với những người như thế, ông cũng không thể chắc chắn mình biết tất cả được, vậy nên việc ông chưa từng nghe đến tên tôi cũng không có gì lạ.”

“Nhóc con, cậu đừng có mà khua môi múa mép với tôi.” Vũ Vân Đình cười giễu một tiếng rồi nói: “Theo lời cậu nói, tỉnh Trung Thiên cũng được coi là một tỉnh với giới võ thuật lớn, và cũng có một số người sống ẩn để tu luyện. Ít nhiều gì tôi cũng biết một chút về nhóm người này, thế nhưng tôi lại chưa từng nghe đến có người như cậu. Cậu như xuất hiện từ hu không vậy, có khi nào cậu không đến từ tỉnh Trung Thiên?

Vậy thì cậu tới tỉnh Trung Thiên có việc gì? Tới nhà họ Vũ chúng tôi có việc gì? Hay là bên ngoài thì cậu ngụy tranh thành người tới tranh giải Đông y ở nhà họ Vũ, còn trên thực tế là đến vì ‘Vọng Ngọc Chi’ của nhà chúng tôi?”