Cực Phẩm Thần Y

Chương 1841




Chương 1841

Cô ta vừa nói dứt câu thì kiếm chỉ của Trần Gia Bảo và thủ trảo của Vũ Vân Đình đã va chạm vào nhau.

Khóe miệng Vũ Thanh Ninh dâng lên nụ cười tươi, tựa như đã trông thấy trước khung cảnh cổ tay Trần Gia Bảo bị đánh gãy.

Vũ Vân Đình cũng vui mừng, đang chuẩn bị vận nội lực, nhân cơ hội Trần Gia Bảo bị thương nặng mà ra tay.

Thì bỗng nhiên bất ngờ xảy ra!

Vũ Vân Đình chỉ cảm thấy nội lực trong bàn tay đột nhiên biến mất không còn lại gì, giống như mới bị Trần Gia Bảo hút hết vậy, lúc ban đầu khi ông ta và Trần Gia Bảo so chiêu cũng xảy ra tình huống lực ra đòn bị Trần Gia Bảo hút đi như này.

“Cái quái gì vậy!” sắc mặt Vũ Vân Đình biến đổi nhanh chóng, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức buông cổ tay Trần Gia Bảo ra, đồng thời nhón mũi chân thu chiêu về sau.

“Có qua là phải có lại, ông cũng tiếp một chiêu của tôi đi!” Trần Gia Bảo khẽ quát một tiếng, kiếm chỉ sáng chói quang hoa, đột nhiên, một luồng kiếm khí sắc bén phóng về phía Vũ Vân Đình, lực khí cực mạnh, uy lực cực lớn, những nơi trên mặt đất mà kiếm khí lướt qua đều xuất hiện một đường rãnh, đám lá rụng xung quanh bay phấp phới.

Rõ ràng là sau khi Trần Gia Bảo hấp thu nội lực của Vũ Vân Đình thì lập tức thi triển nó ra!

Sắc mặt Vũ Vân Đình lại thay đổi lần nữa, ông ta vừa mới đánh một hồi với Trần Gia Bảo, nội lực lại bị Trần Gia Bảo hút đi không ít, chân nguyên chưa khôi phục, đương nhiên, với cảnh giới sức mạnh ‘Truyền kỳ sơ kỳ’ của ông ta thì muốn tiếp được luồng kiếm này thì hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ có điều nếu cứ miễn cưỡng đón luồng kiếm khí này thì nói không chừng sẽ xảy ra sơ suất, để cho Trần Gia Bảo có được cơ hội, đến lúc đó, ông ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động!

“Luồng kiếm khí này không thể đỡ!”

Sau khi đưa ra quyết định, đầu ngón chân Vũ Vân Đình đạp nhẹ xuống đất, thân hình tung lên trời hơn mười mét, tránh khỏi luồng kiếm khí sắc bén.

Vẻ mặt Vũ Thanh Ninh trông càng thêm sợ hãi, sao… sao tình huống lại phát triển thành thế này, hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ? Trần Gia Bảo chẳng những không có bị thương mà hình như còn chiếm được một chút ưu thế?

“Đây rốt cuộc là sao? Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ?”

Dưới tình huống bản thân không thể tin nổi, Vũ Thanh Ninh đưa tay véo đùi mình một cái, sau đó cô ‘á’ lên một tiếng: “Đau quá, hức thì ra không phải là mơ, nhìn qua thì tuổi của Trần Gia Bảo có vẻ còn nhỏ hơn mình, anh ta… Sao anh ta lại mạnh đến như vậy?”

Vũ Thanh Ninh cảm thấy thế giới quan của mình đang dần sụp đổ.

Ở độ cao mười mét giữa không trung, sau khi Vũ Vân Đình tránh được kiếm khí, còn chưa đợi ông ta có thời gian thở phào một cái thì ‘Vút vút vút’ ba tiếng xé gió đột ngột phát ra, ba luồng kiếm khí phóng từ dưới mặt đất lên chỗ ông ta!

Hiển nhiên là Trần Gia Bảo nhân cơ hội này mà bắn tiếp ba luồng kiếm khí, thừa dịp ông ta rơi vào thế khó mà lấy mạng ông ta!

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, ba đường kiếm khó mà phân biệt được trước sau, chúng được bắn ra giữa không trung với tốc độ khủng khiếp, hết sức nổi bật trong màn đêm.

“Chỉ có chút tài mọn vậy thôi sao.”

Vũ Vân Đình hừ nhẹ một tiếng, ba đường kiếm vừa rồi, dù là xét đến luồng khí hay sức mạnh thì đều yếu hơn Kiếm khí vừa rồi rất nhiều, dù có đến ba đường kiếm, nhưng vẫn không thể đe dọa được đến ông ta.

Vũ Vân Đình nhẹ nhàng lướt tay qua một cái, thế là ba đường kiếm ngay lập tức bị đánh tan.

Vũ Vân Dình cũng không biết ba đường kiếm kia là do bản thân nội lực của Trần Gia Bảo tạo ra. Mà nguồn năng lượng mạnh mẽ vô cùng, khiến ông ta phải nhảy lên để né kiếm khí, cũng chính là nội lực mà Trần Gia Bảo hấp thu của ông ta để dùng, sức mạnh của nó đương nhiên không bình thường.