Cực Phẩm Thần Y

Chương 1840




Chương 1840

Vẻ mặt Vũ Vân Đình vẫn không thay đổi, bàn tay trái như lưỡi dao lia mạnh về phía trước, chém trúng đòn kiếm khí đang đánh tới, khi hai bên va chạm vào nhau thì ‘keng’ một tiếng, âm thanh như hai vật kim loại chạm vào nhau phát ra.

Kiếm khí lập tức tan biến, mà thế đao của Vũ Vân Đình vẫn không suy giảm, tiếp tục chém về phía dưới ngực của Trần Gia Bảo.

Nếu như thật sự trúng phải chiêu này thì chỉ sợ Trần Gia Bảo sẽ rơi vào cảnh ngực bụng rách nát mà chết.

Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, bộ thế dưới chân Trần Gia Bảo thay đổi, ngay khi thảm cảnh sắp diễn ra thì kịp thời tránh khỏi, đồng thời nhân cơ hội này lần thứ hai bắt được cánh tay phải của Vũ Vân Đình.

Tiếp đó, Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, bàn tay phải đang nắm lấy tay của Vũ Vân Đình đột nhiên dùng lực, xoay một vòng tròn lớn ngay tại chỗ, chuẩn bị ném văng Vũ Vân Đình lên trời cao.

Vũ Thanh Ninh đứng bên cạnh đã sợ đến ngây người, những chiêu thức thay đổi liên tục khi Trần Gia Bảo và Vũ Vân Đình đánh nhau khiến người khác xem mà thấy hoa cả mắt, nhìn không kịp, chiêu chiêu đánh vào chỗ hiểm, khiến một người đứng ngoài xem như Vũ Thanh Ninh cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

” Trần Gia Bảo rốt cuộc… Rốt cuộc là ai? Rõ ràng tu vi chênh lệch rất nhiều so với ông nội, nhưng vì sao… Vì sao có thể đánh với ông nội đến mức này?”

Trong mắt Vũ Thanh Ninh ngập tràn sự kinh hãi!

Giữa sân, trận chiến vẫn đang tiếp diễn, ngay trong khoảng khắc Trần Gia Bảo buông tay, Vũ Vân Đình sắp phải văng ra ngoài thì đúng lúc đó, Trần Gia Bảo cảm thấy cổ tay trái bị nắm chặt, trong lòng không tránh khỏi dâng lên sự sợ hãi.

Rõ ràng là Vũ Vân Đình đang trong tình thế thế ngàn cân treo sợi tóc đã bắt được cổ tay của Trần Gia Bảo, không những thoát khỏi cảnh xấu hổ khi bị Trần Gia Bảo hất ra ngoài mà còn mượn lực kéo Trần Gia Bảo lại gần phía mình, cánh tay còn lại của Vũ Vân Đình cong lại trông như một bộ bóng vuốt sắc nhọn vồ về phía ngực Trần Gia Bảo.

Sự kinh ngạc chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi biến mất, Trần Gia Bảo điều chỉnh xong tâm trạng thì ngón tay bên tay phải co lại, ba luồng kiếm khí liên tiếp bắn ra.

Trong khoảng cách ngắn như vậy, kiếm khí lại sắc nhọn, cho dù Vũ Vân Đình là một cường giả thuộc cảnh giới ‘Truyền kỳ sơ kỳ’ cũng khó mà trách thoát được, ông ta rơi vào đường cùng, bàn tay như móng vuốt thay đổi phương hướng, nắm chặt ba luồng kiếm khí trong tay hơn nữa còn vô cùng điêu luyện tiếp tục đánh về phía ngực Trần Gia Bảo.

Sức mạnh của cường giả Truyền kỳ, thể hiện ở sự ra chiêu nhuần nhuyễn!

Trần Gia Bảo âm thầm nhíu mày, nếu thực sự bị Vũ Vân Đình chộp trúng, thì anh nhất định sẽ bị thương nặng.

Trong tình huống vô cùng nguy hiểm, Trần Gia Bảo lại lần nữa thi triển ‘Vô cực quyền’, tay phải vẫn giữ nguyên thế kiếm quyết điểm về phía Vũ Vân Đình.

Hành động này trong mắt Vũ Vân Đình và Vũ Thanh Ninh thì Trần Gia Bảo đã rơi vào đường cùng nên định ăn thua đủ với Vũ Vân Đình.

Trong mắt Vũ Vân Đình hiện lên vẻ kinh thường, ba luồng kiếm khí mà ban nãy Trần Gia Bảo thi triển trong nháy mắt hẳn tiêu hao lượng lớn chân nguyên, bây giờ còn chưa kịp khôi phục lại Trần Gia Bảo đã lập tức dùng kiếm chỉ chống đỡ, quả là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

“Nếu Trần Gia Bảo cậu muốn chết thì tôi đây sẽ thành toàn cho cậu!”

Vừa nghĩ đến đây, Vũ Vân Đình lại thúc giục chân nguyên thêm lần nữa, bàn tay mang theo nguồn cương khí mãnh liệt, lại thêm vài phần ác liệt, đủ để phá đá bổ núi!

Vũ Thanh Ninh cũng cười cười, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: “Ông nội là một cường giả cảnh giới truyền kỳ sơ kỳ, vậy mà Trần Gia Bảo lại dám chọn cách dáp lá cà, thế thì khác gì lấy trứng chọi đá chứ, quả thực là ngu xuẩn, nếu không có gì bất ngờ thì sau một chiêu này, Trần Gia Bảo nhẹ thì gãy xương tay, nặng thì bản thân bị trọng thương.”