Cực Phẩm Thần Y

Chương 1838




Chương 1838

Vũ Vân Đình gật gật đầu, đồng tình nói:” Cậu nói cũng có lời hợp lí, con người ta, năng lực càng cao, càng cảm thấy mình không có gì đáng kể, bỏ đi, tôi cũng lười không muốn hỏi cậu nữa, còn một câu hỏi, cậu có phải đi qua khí độc trong rừng cây mới được đây không? Cậu phải biết rằng nếu không có thuốc giải độc, đồ đệ nhà họ Vũ cũng không thể đi tới đây.”

“Mỗi người đều có một bí mật, và đây là bí mật của tôi.”Trần Gia Bảo nhún vai nói:” Vậy nên tôi không thể nói cho ông biết được.”

“Vì cậu đã không muốn nói, vậy tôi sẽ từ từ tra khảo cậu, tôi tin chắc rằng cuối cùng ngươi cũng phải khai ra mà thôi.” Vẻ mặt của Vũ Vân Đình dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, khí thế hùng hổ như biển sâu, lan tỏa cả khu rừng.

Cả khu rừng đột nhiên im lặng, dường như tất cả chim muông, dã thú và sâu bướm đều bị sự tức giận của Vũ Vân Đình làm sợ hãi mà lặng lẽ trốn đi mất.

Hai mắt Vũ Thanh Ninh sáng lên, với năng lực “Truyền Kỳ sơ kỳ” của ông nội, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ bị đánh bại.

Khí tức xung quanh Vũ Vân Đình không ngừng tăng lên, ông ta lớn giọng nói: “Trần Gia Bảo, chắc chắn cậu không phải đối thủ của tôi, nếu cậu sớm đầu hàng, sẽ tránh được việc mình bị đánh tới tan xương nát thịt.”

Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Mặc dù ông được xưng là ‘bất khả chiến bại’, nhưng năng lực của ông không phải là bất khả chiến bại, tuy rằng cảnh giới của ông cao, nhưng cũng không thể hạ được tôi, sao tôi lại phải đầu hàng?”

Vũ Vân Đình cười to, nói: “Thật là một tên khốn kiêu ngạo, nếu cậu đã nói như vậy, tôi quyết định, sẽ không bắt cậu lại nữa, mà giết chết cậu luôn!”

Chỉ một từ “giết”, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng và dữ dội!

Trong rừng cây dưới ánh trăng, bầu không khí khẩn trương kịch liệt, như trong một trận chiến lớn, hết sức căng thẳng!

Khí thế vô địch mạnh mẽ không ngừng nổi lên, như núi cao nồng hậu, như biển cả mênh mông.

Vì sợ bị trấn đấu kế tiếp liên lụy đến nên Vũ Thanh Ninh lập tức lùi về sau tầm mười mấy mét.

Nếu như là người khác, khi phải đối mặt với khí thế mạnh mẽ như vậy của Vũ Vân Đình thì chắc là đã chạy từ sớm rồi.

Nhưng Trần Gia Bảo cũng đâu phải người thường. Anh bình tĩnh giơ ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt Vũ Vân Đình và Vũ Thanh Ninh: “Vẫn là câu nói đó, ông không giết được tôi.”

“Sự ngạo mạn của cậu thật khiến tôi thấy nực cười, nếu như Vũ Vân Đình tôi không giết được cậu trong vòng trăm chiêu thì tôi sẽ cho phép cậu được tùy ý lấy năm mươi cây thuốc trong ruộng thuốc.” sau khi Vũ Vân Đình nói xong thì đột nhiên thấy có gì đó không thích hợp liền vội vã bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên là ngoại trừ Vọng Ngọc chi.”

“Xem ra trong lòng ông cũng chẳng tự tin mấy, nếu không, sao lại phải loại trừ Vọng Ngọc chi ra?” Trần Gia Bảo ngẩng đầu lên trời cười sau đó kiêu ngạo nói: “Chỉ có điều năm mươi cây thì năm mươi cây, điều kiện này tôi đồng ý, đến lúc đó ông đừng có hối hận đấy!”

Ruộng thuốc nhà họ Vũ thực sự là một rương kho báu, trừ Vọng Ngọc chi ra, trong ruộng thuốc còn rất nhiều dược liệu quý báu, coi như chỉ lấy được năm mươi cây thôi thì cũng được hời lớn rồi!

Đương nhiên, mục đích cuối cùng của Trần Gia Bảo chính là Vọng Ngọc chi, nhưng mà bây giờ đang ở trong địa bàn của nhà họ Vũ, mọi việc cũng không thể làm quá lên, chỉ có thể ủ mưu từ từ thôi.

Vũ Thanh Ninh cũng hung hăng liếc ông nội một cái, đột nhiên nói trừ ‘Vọng Nguyệt chi’ ra làm khí thế có vẻ yếu đi, thật mất mặt mà.

Mặt già của Vũ Vân Đình đỏ lên, lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc là, cậu có mạng để cược nhưng không có mạng hái thuốc.”