Chương 1834
Bởi vì vừa nãy Trần Gia Bảo không ra tay đánh lén, cái nhìn của Vũ Thanh Ninh với Trần Gia Bảo có chút thay đổi, sát ý lại giảm đi ba phần, nói: ”Lấy nơi này làm chỗ chiến đấu, anh cảm thấy thế nào?”
”Được thôi.”
”Vậy anh chờ chết đi!” Ánh mắt Vũ Thanh Ninh lạnh thấu xương, lại lần nữa phóng tới chỗ Trần Gia Bảo.
”Chờ một chút.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo lại lần nữa nói.
Khí tức của Vũ Thanh Ninh suýt nữa thì bị ngưng trệ, lập tức dừng lại, tức giận nói: ”Anh bị sao thế?”
”Quên nói với cô, tôi tên là Trần Gia Bảo, nên như cô thua ở trong tay tôi, thậm chí là chết trong tay tôi, sau này các người còn biết tìm ai để báo thù.” Trần Gia Bảo nhìn chằm chằm Vũ Thanh Ninh, thấy sắc mặt cô không chút biến hóa, Vũ Thanh Ninh có thể trông coi cánh đồng dược liệu quý hiếm này, thân phận địa vị ở nhà họ Vũ tuyệt đối không thấp, Vũ Thanh Ninh chưa từng nghe qua tên của mình, cơ bản có thể khẳng định, nhà họ Vũ không biết nửa cuốn ”Thiên Hành Cửu Châm” đang ở chỗ mình.
”Trần Gia Bảo? Chưa nghe nói qua.” Vũ Thanh Ninh cười lạnh, khing thường nói: ”Anh còn có lời gì muốn nói không, nếu như không có, vậy tôi bắt đầu ra tay đây, chờ lát nữa anh lại hô dừng, tôi cũng sẽ không nương tay.”
”Ra tay đi.” Trần Gia Bảo cầm kiếm lên, phất tay, chém chéo mặt đất, lập tức, khí kình mãnh liệt, bốn phía nhao nhao ngiêng ngả.
Ánh mắt Vũ Thanh Ninh có chút nghiêm nghị, đồng thời ý chí tăng vọt.
Một giây sau, cô ta nhẹ hô một tiếng, chân đạp mặt đất, đột nhiên nhảy tới chỗ Trần Gia Bảo.
Tốc độ nhanh nhẹn, giống như một mũi tên.
Khí thế mạnh mẽ, giống như sấm sét chấn động!
Trong nháy mắt, Vũ Thanh Ning xông đến trước người Trần Gia Bảo, sau đó, chân phải đạp mạnh xuống đất, một tiếng ”Răng rắc”, mặt đất dưới chân lập tức vỡ vụn, đồng thời giơ cao bàn tay, đánh vào ngực Trần Gia Bảo.
Lực đánh mạnh như tiếng sấm nổ!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì thật là khó tin, cơ thể Võ Thanh Ninh vậy mà ẩn chứa năng lượng to lớn như vậy.
”Đánh hay lắm!” Thần sắc Trần Gia Bảo thoải mái, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, chỉ bằng khí kình của Vũ Thanh Ninh, rõ ràng đã đến cảnh giới của tông sư sơ kỳ, thậm chí có thể sắp đến tông sư trung kỳ.
Tông sư trẻ tuổi như vậy, từ lúc Trần Gia Bảo xuống núi đến nay, ngoài trừ Đạm Đài Thái Vũ, anh hình như rất ít nhìn thấy, bởi vậy có thể thấy thực lực của Vũ Thanh Ninh rất cao, đã vượt xa vô số người.
Nhưng mà, tông sư tuy mạnh, còn lâu mới là đối thủ của Trần Gia Bảo.
Mắt thấy Vũ Thanh Ninh muốn tiếp tục đánh Trần Gia Bảo, đột nhiên, nắm đấm của Vũ Thanh Ninh, lại xuất hiện một bàn tay khác, nắm bàn tay Vũ Thanh Ninh lại.
Năm ngón tay trắng nõn thanh tú, chính là tay của Trần Gia Bảo.
Thần sắc Vũ Thanh Ninh kinh ngạc, một cú đấm này của cô ta đủ để nứt đá đổ núi, lại bị bàn tay của Trần Gia Bảo cản lại, hơn nữa nhìn dáng vẻ Trần Gia Bảo còn thành thạo điêu luyện.
”Chẳng lẽ thực lực của Trần Gia Bảo vượt xa mình?”
Vũ Thanh Ninh mặc dù kinh ngạc nhưng không loạn, sau khi tay phải bị Trần Gia Bảo bắt lấy, tay trái lập tức nắm thanh kiếm, đâm tới ngực Trần Gia Bảo.
Cùng lúc đo, một tay khác của Trần Gia Bảo cũng nắm thanh kiếm, dùng đầu ngón tay đỡ lấy đường kiếm của Vũ Thanh Ninh.