Chương 1824
Ngay sau đó, hai thi thể nặng nề đồng loạt ngã xuống.
Hồng Yến Nhi sợ đến ngây người, cái miệng nhỏ nhịn không được mà mở lớn, cô ta vội vàng hướng mắt nhìn Trần Gia Bảo trong sự sợ hãi, chỉ thấy Trần Gia Bảo tay phải cầm kiếm, khí thế sắc bén, trông sắc nhọn hệt như thanh kiếm khi ra khỏi vỏ của nó.
Kiếm xông thẳng đến chín tầng trời!
Trong mắt Hồng Yến Nhi tràn đầy kinh ngạc, chả trách Trần Gia Bảo kiêu ngạo phách lối, chả trách Trần Gia Bảo không coi ai ra gì, chả trách Trần Gia Bảo không để cô ta lọt vào tròng mắt, hóa ra…Trần Gia Bảo lợi hại đến vậy sao?
Lâm Cao Tuấn sợ đến ngây người, trong nháy mắt đã hạ gục được hai vị võ giả Thông U sơ kỳ, thực lực của Trần Gia Bảo, ít nhất cũng đã đạt đến cảnh giới cường giả Thông U hậu kỳ, ngay sau đó, anh ta sợ hãi mà nói: “Cậu… Cậu là cường giả Thông U hậu kỳ sao?”
Trần Gia Bảo đáp: “Ếch ngồi đáy giếng không rõ trời đất rộng lớn bao nhiêu, thực lực của tôi, anh mà lại có thể nhìn thấu được sao?”
“Tới luôn đi!” Hồng Yến Nhi phấn khích hô to một tiếng, Trần Gia Bảo thật bá đạo!
Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo nhấc chân, tay khẽ niết thân kiếm, từng bước mà hướng về phía Lâm Cao Tuấn.
“Cậu… Cậu đừng qua đây…” Lâm Cao Tuấn sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy, không kìm được mà lùi về phía sau.
“Thoát được sao?”
Giọng điệu khinh bỉ của Trần Gia Bảo cất lên, ngay sau đó, một thanh kiến phóng ra từ không trung, trong nháy mắt đã đâm thủng xương bánh chè ở bắp đùi phải của Lâm Cao Tuấn.
“A…” Lâm Cao Tuấn ngẩng mặt lên trời kêu la thảm thiết, rồi ngã lăn ra đất, anh ta đau đớn đến mức cả mặt vặn vẹo, sau đó hoảng sợ nói: “Cậu… Cậu không thể giết tôi, tôi là người thừa kế của nhà họ Lâm ở thành phố Hà Phúc, nếu cậu…Nếu cậu giết tôi, nhà họ Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, đến lúc đó cậu cũng đừng hòng sống sót!”
“Nơi này hẻo lánh như vậy, tôi mà giết anh thì cũng chẳng biết là ai làm, nhưng nếu nhà họ Lâm các người biết được tôi làm, Trần Gia Bảo tôi cũng chẳng có gì để sợ, nếu đã dám đến để tìm tôi báo thụ, nhân tiện, tôi cũng sẽ diệt luôn cả nhà họ Lâm các người là được thôi.” Khi nói xong, Trần Gia Bảo đã bước đến ngay trước mặt Lâm Cao Tuấn, tay niết thân kiếm, chĩa thẳng vào giữa mày của Lâm Chấn Vũ, chuôi kiếm trong lòng bàn tay thoắt ẩn, thoắt hiện.
Chỉ cần trong lòng Trần Gia Bảo dao động, sẽ ngay lập tức lấy đi tính mạng của Lâm Cao Tuấn!
Nét mặt của Lâm Cao Tuấn biến đổi đáng kể, anh ta vừa định mở miệng giải thích gì đó, đột nhiên, thanh kiếm trước mắt chợt lóe sáng, một nhát chém sắc bén xẹt ngang qua trán anh ta, để lại một lỗ máu dài bằng ngón tay cái.
Phụt một tiếng, Lâm Cao Tuấn mở to mắt ngã vào trong vũng máu.
Chết không nhắm mắt!
Hồng Yến Nhi kinh ngạc không thôi, chỉ trong nháy mắt, Trần Gia Bảo đã có thể hạ gục hai vị võ giả Thông U sơ kỳ, loại năng lực cường giả Thông U hậu kỳ này không hề đơn giản như vậy, hơn nữa, ngay trong chính lời nói và hành động của Trần Gia Bảo hoàn toàn không hề để nhà họ Lâm của thành phố Hà Phúc lọt vào tròng mắt, chẳng lẽ… Chẳng lẽ, năng lực của Trần Gia Bảo, đã đạt đến cảnh giới tông sư rồi sao?
Hồng Yến Nhi chỉ cảm thấy bản thân đang bị hoa mắt, tỉnh Trung Thiên là một tỉnh lớn của võ đạo, nhưng những vị võ giả tuổi còn trẻ đã đạt được đến cảnh giới tông sư như Trần Gia Bảo thật sự rất hiếm, trong tương lai tuyệt đối sẽ càng không thể nào có nổi một người như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hồng Yến Nhi mới phục hồi lại trạng thái ban đầu sau chấn động, mà Trần Gia Bảo đã thừa dịp lúc này mà khiêng ba thi thể của đám người Lâm Cao Tuấn ném xuống sườn núi, hủy diệt chứng cứ.