Chương 1817
Anh hai của Vũ Hoàng Việt tên là Vũ Văn Minh, là người kế thừa tương lai của dòng thứ ở núi Vụ Ẩn, y thuật cao cường, được gọi là nhân vật có hy vọng đạt giải quán quân nhất ở núi Vụ Ẩn. Còn ‘yêu quái’ mà anh ta nói càng ghê gớm hơn, thiên phú giỏi, y thuật cao cường, trấn áp toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của nhà họ. Thậm chí đến tộc trưởng nhà họ cũng vô cùng kinh ngạc, khen anh ta là niềm hy vọng phục hưng trong tương lai của nhà họ Vũ.
Vì vậy, Vũ Hoàng Việt nghe thấy người khác đạt giải quán quân, anh ta lập tức tò mò.
Vũ Văn cười gượng hai tiếng, nói một lượt về chuyện hôm nay Trần Gia Bảo trị bệnh cho Tiểu Thiện, cuối cùng anh ta nói: “Tôi tự ra chủ trương, sắp xếp Trần Gia Bảo ở Thiên Trúc Viện, cậu Kiệt, chắc anh sẽ không mắng tôi chứ?”
“Không đâu, tôi cũng không phải loại nhỏ nhen.” Vũ Hoàng Việt cười nói hai câu, sau đó trong mắt lóe vẻ sắc bén, anh ta nói: “Xem ra, đêm nay phải đến Thiên Trúc Viện, thử tài năng của Trần Gia Bảo.”
Nói rồi, anh ta hút xong mẩu thuốc cuối cùng, ném đầu thuốc xuống đất, dùng giày da đạp hai cái.
Đêm khuya, trăng thanh gió mát.
Ở hoàn cảnh trời đẹp và tĩnh mịch như vậy, trong sân, Trần Gia Bảo mang theo Ngọc Hư Kim Đỉnh, chuẩn bị đi ra phía sau núi một chút để xem có thể có thu hoạch gì không, tìm tới dược liệu quý giá chẳng hạn.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, anh vừa mở cửa thì đột nhiên thấy ngoài cửa có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ đứng đấy, lập tức nhíu mày lại.
Đó là Hồng Yến Nhi.
Hồng Yến Nhi cũng không nghĩ tới Trần Gia Bảo lại đột nhiên mở cửa, vẫn còn đang trong tư thế gõ cửa, đột nhiên cười khúc khích, thuận thế rút tay về, không khách sáo đi trong phòng của Trần Gia Bảo, nhìn quanh một vòng rồi cười nói: “Không tệ lắm, một mình một người ở một gian phòng, đãi ngộ còn cao hơn tôi và Khương Ngọc.”
“Muộn như vậy rồi cô còn tới đây, có chuyện gì à?” Trần Gia Bảo đứng im tại chỗ không di chuyển, liếc nhìn Hồng Yến Nhi một chút.
Sắc trời đã tối, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chỉ cần là một người đàn ông, e rằng đều sẽ có ý nghĩ xấu, nếu như là bình thường, Trần Gia Bảo không ngại chơi trò mập mờ với Hồng Yến Nhi, nhưng một lúc nữa anh còn phải ra ngoài tìm dược liệu, không có thời gian chơi mấy trò nhàm chán với Hồng Yến Nhi.
Hồng Yến Nhi ngồi ở cạnh bàn, hai bàn tay đan vào nhau chống cằm, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Trần Gia Bảo, cười hì hì nói: “Tôi đến bên chỗ anh làm khách, anh không mời tôi uống chén trà à?”
“Bên cạnh có nước nóng, có lá trà, muốn uống có thể tự mình pha.”
Hồng Yến Nhi lập tức bị nghẹn lời, lớn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ta gặp loại đàn ông xấu xa không hiểu phong tình như Trần Gia Bảo, trong lòng nguyền rủa tên đầu gỗ như Trần Gia Bảo sẽ không tìm được bạn gái.
May mắn cô ta còn nhớ rõ mục đích của mình, lập tức ổn định tâm trạng, rót cho mình một chén trà che giấu sự xấu hổ, uống một ngụm, sau đó quyến rũ trắng trợn nhìn Trần Gia Bảo, nhẹ nhàng mềm mỏng nói: “Anh cũng lạnh lùng với những người phụ nữ khác như vậy sao?”
Trần Gia Bảo sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Cũng không phải, hình như chỉ đặc biệt nhằm vài cô.”
“Phụt…” Hồng Yến Nhi phun nước trà trong miệng mình ra, bị sặc đến liên tục ho khan, vội vàng lấy khăn tay ra nước trà vẫn còn dính trên miệng, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, thở phì phò nói: “Trần Gia Bảo, anh…”
“Tôi làm sao?” Trần Gia Bảo nhìn về phía cô ta, nghiền ngẫm cười nói: “Ăn ngay nói thật mà thôi, đừng nói cô không nghe được lời thật lòng nhé?”
“Anh… Anh…” Hồng Yến Nhi lại bị Trần Gia Bảo làm nghẹn mời, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sắp bị Trần Gia Bảo làm tức chết, chẳng qua nghĩ tới phương pháp xoa bóp và châm cứu có thể giữ mãi tuổi thanh xuân, có tức giận hơn nữa cũng phải nhịn, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, quyến rũ nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy anh rất nam tính thôi.”