Chương 1816
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình nhất thời không biết nói gì.
Sau khi Vũ Văn sắp xếp phòng cho mọi người xong, thì trở về Thiên Trúc Viện.
“Anh, anh sắp xếp xong chỗ ở cho Trần Gia Bảo rồi à?” Vũ Soái lập tức bước lên phía trước.
Vũ Văn gật đầu, anh ta cười nói: “Anh sắp xếp Trần Gia Bảo ở Thiên Trúc Viện.”
Vũ Soái hít một ngụm khí lạnh: “Thiên Trúc Viện? Đó là sân chuẩn bị cho đệ tử nhà họ Vũ chúng ta ở, vậy mà anh lại sắp xếp cho người ngoài, điều này… điều này không tốt lắm thì phải?”
“Em hiểu gì chứ?” Vũ Văn liếc nhìn anh ta, tức giận về sự chịu thua kém của anh ta: “Em cũng không nghĩ thử xem, trong bốn gia tộc lớn Quỷ Y Môn, nhà họ Vũ chúng ta vẫn luôn nằm ở dưới cùng, trong lòng những nhân vật cấp cao của các gia tộc đã sớm không phục, đang nghĩ cách kéo nhà họ Phương xuống, chuẩn bị kết nạp nhân tài số lượng lớn, mở rộng thực lực nhà họ Vũ. Anh thấy giải thi đấu Đông y này, lần này bọn người gia chủ mời số lượng lớn các thế gia Đông y trong xã hội thế tục, trừ việc nâng cao mức độ quyết liệt của giải thi đấu Đông y, anh thấy đằng sau cũng có ý muốn kết nạp nhân tài. Đây chính là tình hình chung trước mắt.
Với y thuật Trần Gia Bảo thể hiện ra, tuyệt đối có thể nêu cao tên tuổi trong cuộc thi đấu Đông y này, nói không chừng còn bị mấy nhân vật lớn của nhà họ Vũ nhìn trúng, trở thành khách quý của nhà họ Vũ, đến lúc đó địa vị của Trần Gia Bảo ở trên hai người chúng ta. Bây giờ chúng ta nhân lúc Trần Gia Bảo chưa trở nên giàu sang, đối tốt với anh ta trước, đây là giúp người gặp nạn. Em cảm thấy sau này Trần Gia Bảo có thể bạc đãi chúng ta sao?”
Ánh mắt Vũ Soái sáng lên, đưa ngón tay cái ra nói: “Hay, thật là hay, nếu lúc bình thường anh học tập y thuật, đầu óc cũng sáng suốt như vậy, nói không chừng đã sớm trổ hết tài năng ở nhà họ Vũ rồi.”
“Đi đi đi, bớt lấy anh ra làm trò đùa.” Vẻ mặt Vũ Văn trở nên buồn bực, anh ta nói: “Cho dù bình thường anh nỗ lực thế nào đi nữa, em cảm thấy anh có thể so với Trần Gia Bảo sao?”
Vũ Soái sờ cằm nghĩ ngợi, nói một cách nghiêm túc: “Chắc là không so được, kiến thức anh ta sâu rộng, y thuật cao cường, hơn nữa thủ pháp châm cứu rối mắt. Em nhìn cũng không hiểu, cuối cùng còn khiến người ta cải lão hoàn đồng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết em cũng không dám tin y thuật của anh ta có thể cao cường đến mức này. Em thấy giải thi đấu Đông y này, Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ trở thành một con hắc mã, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.”
Vũ Văn thở dài: “Đâu chỉ khiến mọi người xung quanh kinh ngạc, anh thấy anh ta còn trở thành nhân vật nổi bật đạt giải quán quân, nói không chừng Trần Gia Bảo sẽ phá vỡ kỷ lục, trở thành người đầu tiên không phải con cháu nhà họ Vũ đạt giải quán quân trong giải thi đấu Đông y.”
Vũ Soái gật đầu, thể hiện sự đồng ý một cách sâu sắc.
“Hai người nói ai sẽ đạt giải quán quân?”
Đột nhiên, từ sau lưng hai người truyền đến một giọng nói xem thường.
Hai anh em Vũ Văn và Vũ Soái sững sờ, lập tức xoay người lại, chỉ thấy là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc áo vest dài màu đen, vẻ ngoài đẹp trai sáng ngời.
Hai người lập tức nở nụ cười nịnh hót, Vũ Văn lấy ra một điếu thuốc, bước qua đó châm lửa cho anh ta, cười nói một cách nịnh hót: “Cậu Kiệt, cậu bàn việc với gia chủ trong phòng nghị sự, sao lại rảnh rỗi đến sơn môn quan sát công việc thế?”
‘Cậu Kiệt’ trước mặt này tên là Vũ Hoàng Việt, là con trai nhỏ của một gia chủ ở núi Vụ Ẩn nhà họ Vũ, y thuật không cao lắm, thích uống rượu và tán gái, nhưng con người trượng nghĩa, nên có uy danh không nhỏ trong mắt thế hệ con em như Vũ Văn và Vũ Soái.
Vũ Hoàng Việt cầm điếu thuốc hút rồi nhả khói ra, đưa tay vỗ vai Vũ Văn, bĩu môi nói: “Còn không phải trong phòng nghị sự quá nhàm chán, nên tôi ra đây đi một vòng sao! Hai người ở sau lưng nói gì mà sẽ có người phá vỡ kỷ lục đạt giải quán quân, lẽ nào y thuật của người mà hai người nói cao cường hơn anh trai tôi sao? Hay là có thể thắng được yêu quái nhà chúng tôi?”