Cực Phẩm Thần Y

Chương 1797




Chương 1797

Hơn nửa tiếng sau, Trần Gia Bảo đi từ trong lều ra, thoải mái duỗi người, nhìn mặt trời mới nhú lên ở hướng Đông chiếu rọi xuống mặt sông lấp lóe, phảng phất như rực sáng khắp mọi nơi khiến người ta cảm thấy rất khí khái!

Anh bèn đi đến bờ sông rửa mặt trước, đúng lúc gặp hai cô gái Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc đã rửa mặt xong đi về, chỉ thấy sau khi rửa mặt, hai cô gái mặt mày rạng rỡ, da thịt trắng nõn, hai bên tóc mai còn hơi ẩm ướt như mới tắm xong.

Hai cô cũng nhìn thấy Trần Gia Bảo, Hồng Yến Nhi lập tức cực kỳ hả lòng hả dạ đi nhanh đến, cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiêu ngạo nhếch lên, cười ha ha hỏi:

“Trần Gia Bảo, tối qua ngủ ngon không, cảm giác tốt chứ hả?”

Trần Gia Bảo tự tay vốc một vốc nước sông hắt lên mặt, cảm thấy mát lạnh thoải mái bèn cười nói:

“Cũng tạm được, ngủ rất say.”

Hồng Yến Nhi kinh ngạc há to miệng, kiêu căng hừ một tiếng rồi giậm chân nói: “Vừa rồi Ngô Thanh có nói anh là người rất kiên cường cứng rắn, ban đầu tôi còn không tin, bây giờ xem ra không chỉ xương anh cứng mà miệng anh cũng cứng quá nhỉ, đám Ngô Thanh đã nói cho tôi biết rồi, anh còn cố ra vẻ làm gì, xời, lừa ai thế, chúng ta đi thôi Khương Ngọc, đừng để ý đến anh ta nữa.”

Khương Ngọc cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trần Gia Bảo, lắc đầu rồi đi theo Hồng Yến Nhi đi về phía lều vải, chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm nhẹ.

“Phụ nữ ấy mà, tự cho mình là đúng.”

Trần Gia Bảo cười khẽ, sau khi rửa mặt ở bờ sông xong bèn trở về chỗ lều vải.

Bành Vinh cũng dậy rồi, lập tức đưa bánh bao và nước khoáng đến, cung kính nói: “Anh Trần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiều nay chúng ta sẽ tới đích.”

“Rất tốt, thu dọn rồi nhanh chóng lên đường.” Trần Gia Bảo cầm bánh bao đi đến bên cạnh chiếc Land Rover, mở cửa xe ngồi vào thảnh thơi ăn bữa sáng.

Bành Vinh trợn mắt, được lắm, việc vặt như tháo lều đành phải do anh ta làm rồi.

Hơn một tiếng sau, Bành Vinh mới thu dọn xong, ngồi vào trong xe, sau khi xin chỉ thị của Trần Gia Bảo đang ngồi ghế phó lái bên cạnh bèn nhấn chân ga, tiếp tục đi vể phía núi Vụ Ẩn.

Ferrari và Porsche của nhóm người Ngô Thanh cũng đi theo phía sau.

Trần Gia Bảo liếc nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt không thay đổi.

Bành Vinh lại thức thời giải thích: “Anh Trần, lúc dựng lều vải trong rừng cây tối qua tôi có tán gẫu với Ngô Thanh vài câu, theo lời Ngô Thanh thì lần này bọn họ đi đến núi Vụ Ẩn là vì hai ngày này sẽ tổ chức sự kiện lớn trong giới Đông y, cơ bản thì các thế gia Đông y nổi danh trong tỉnh Trung Thiên đều sẽ cử người tham gia.”

“Ồ?” Trần Gia Bảo nổi lên hứng thú, nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết.” Bành Vinh cười ngượng, vừa lái xe vừa giải thích: “Các mối liên hệ không giống nhau, đôi khi tin tức nhận được cũng không giống nhau, ví dụ như con nhà giàu trong thành phố Hà Tĩnh chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần tùy tiện hỏi thăm vài câu là biết, thế nhưng con nhà giàu khác thành phố xảy ra chuyện gì thì tôi khó mà biết được. Nhóm người Ngô Thanh đều thuộc về người trong Đông y, cái vòng này khá thần bí, bọn họ muốn tổ chức sự kiện lớn gì thì người ngoài rất khó biết được, hơn nữa tối qua tôi nghe ý của Ngô Thanh thì hình như chuyện này ở trong phạm vi Đông y cũng vô cùng giữ bí mật, nếu như địa vị không đủ chắc chắn cũng không có cách nào biết được.”

Tiếp đó, Bành Vinh lại giới thiệu sơ qua về lai lịch của nhóm người Ngô Thanh một lần, lúc ngày Trần Gia Bảo mới biết gia tộc sau lưng đám Ngô Thanh, Khương Ngọc đều là thế gia Đông y nổi danh ở tỉnh Trung Thiên, bối cảnh gia tộc rất vững chắc, ít nhất còn có địa vị hơn cả cậu chủ nhà họ Bành, cuối cùng Bành Vinh nói:

“Theo tôi được biết, trong mấy người bọn họ thì nhà họ Ngô của Ngô Thanh, nhà họ Khương sau Khương Ngọc là lợi hại nhất, nghe nói mấy năm nay Ngô Thanh vẫn luôn theo đuổi Khương Ngọc nhưng cô ấy rất lạnh nhạt với anh ta, chậc chậc, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà.”