Chương 1796
Không được, Chuyện này tuyệt đối không thể để Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi biết được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Ngô Thanh ngay lập tức u ám nói: “Là tôi tính sai rồi, chắc có lẽ là cho Trần Gia Bảo uống rượu độc quá ít, chính vì thế đợi đến rạng sáng đêm mai mới có thể phát tán độc được. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi biết được, nếu không, hai người bọn họ nhất định sẽ cười vào mặt tôi, nếu như bọn họ có hỏi, thì hai người cứ nói là đêm qua Trần Gia Bảo sẽ phát tán độc, tiếng kêu rất đau đớn thảm thiết, các người đã nghe rõ chưa?”
“Xin Cậu chủ Ngô hãy yên tâm, chúng tôi biết phải làm như thế nào.”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình trịnh trọng gật đầu.
Đến khi trời sáng hẳn, vừa nghe thấy tiếng “Roẹt”, khóa kéo của lều vải bị kéo xuống, gương mặt tươi cười của Hồng Yến Nhi chui ra từ phía trong, sau khi nhìn thấy ba người Ngô Thanh ngồi cạnh đống lửa thì bị dọa giật cả mình, nhảy tưng tưng đến đó lé mắt cười nói:
“Thấy vành mắt của các mấy người đen như vậy chẳng lẽ là đã đợi cả đêm hôm qua, Trần Gia Bảo không bị độc phát hả?!”
“Xời, sao có thể chứ?” Ngô Thanh hất cao cằm, đắc ý nói: “Không giấu gì cô, hơn bốn giờ hôm qua Trần Gia Bảo bắt đầu thét lên rất thảm, ba người chúng tôi trốn bên ngoài lều của anh ta đều có thể nghe thấy rõ ràng, chỉ là tiếng kêu của anh ta khá nhỏ cho nên cô không nghe thấy, mà kể ra thì Trần Gia Bảo cũng là một người rất kiên cường, nếu đổi thành người khác sợ là đã kêu gào thảm thiết đến trời xanh, vang xa vài cây số rồi ý chứ, Chí Huy, Vĩ Bình, hai người nói có đúng không?”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình liên tục gật gù phụ họa.
“Đúng đấy đúng đấy, lúc đó ba người chúng tôi trốn ở bên ngoài lều của Trần Gia Bảo, tuy Trần Gia Bảo đã nén giọng nhưng tiếng kêu thảm thiết kia muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu, hơn nữa chúng tôi còn lén lút vén lều vải lên để vào bên trong xem, cô đoán xem lúc đó ra sao, Trần Gia Bảo đau đớn ôm bụng lăn lộn trên đất, chậc chậc, nhìn đúng là hả giận mà.”
“Đúng vậy, đáng tiếc cô Lăng ngủ sớm không nhìn thấy được bộ dạng đó của Trần Gia Bảo, thật là đáng tiếc.”
Hồng Yến Nhi nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, đôi mắt lanh lợi cười cong lên như vầng trăng khuyết:
“Vậy hả, thì ra ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ thật sự lợi hại như vậy, không uổng phí tôi đây tối qua thực hiện mỹ nhân kế, đúng hả giận mà, hì hì, dù sao thì tối nay Trần Gia Bảo cũng sẽ bị độc phát thêm lần nữa, đến lúc đó tôi ở cùng mấy người quan sát là được.”
Ngô Thanh cực kỳ đắc ý, chỉ vào vành mắt đen thui cười ha ha, nói: “Tất nhiên là ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ của nhà họ Ngô chúng tôi vô cùng lợi hại rồi, nếu như đêm nay có cơ hội sẽ để Yến Nhi mở mang kiến thức.”
“Đáng tiếc hôm nay chúng ta phải đến núi Vụ Ẩn rồi, không biết còn có cơ hội không nữa.” Hồng Yến Nhi tiếc nuối thở dài, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, cười khanh khách nói:
“Tôi đi báo tin cho Khương Ngọc, nói cho cô ấy biết Trần Gia Bảo đã nếm mùi đau khổ rồi.”
Nói xong cô ta chạy lại vào trong lều, kéo Khương Ngọc ra ngoài, vừa kéo cô ấy đi dọc theo bờ sông phía xa tìm một chỗ đám người Ngô Thanh không nhìn thấy để rửa mặt, vừa cười ha ha kể lại Trần Gia Bảo thê thảm ra sao.
Cô ta tươi cười rạng rỡ, quyến rũ xinh đẹp, khỏi nói vui vẻ đến mức nào.
Khương Ngọc lắc đầu, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, cảm giác của cô ấy với Trần Gia Bảo đã xuống mức thấp nhất, sau khi biết Trần Gia Bảo bị trúng độc cũng chỉ lắc đầu, không biểu hiện gì khác với anh cả, cô đã nhắc nhở Trần Gia Bảo rồi mà anh ta vẫn còn bị trúng chiêu thì cũng chỉ có thể nói một câu “Đáng đời.”