Cực Phẩm Thần Y

Chương 1794




Chương 1794

Hồng Yến Nhi và những người khác vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng dậy: “Đi thôi đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng đi qua đó để xem thử bộ dạng đau đớn lăn lộn dưới đất của anh ta như thế nào.”

“Đi, tôi muốn Trần Gia Bảo phải quỳ xuống đất cầu xin tôi, khiến anh ta phải hối hận vì đã làm bộ ép bức trước mặt cậu chủ nhà họ Ngô tôi!” Ngô Thanh phất tay, hứng khởi đưa mấy người Hồng Yến Nhi, Hoàng Chí Huy và những người khác đi đến chỗ Trần Gia Bảo.

Khoảng cách đến chiếc lều của Trần Gia Bảo càng lúc càng gần, âm thâm “khụ khụ, hồng hộc” truyền đến lại càng rõ ràng, vẻ mặt của Ngô Thanh và mấy người khác ai nấy cũng vui mừng.

Ngay lập tức đi đến bên chiếc lều của Trần Gia Bảo, và bọn họ càng nghe rõ mồn một. Một dàn âm thanh “khụ khụ” “hồng hộc” đã dần dần trở thành tiếng ngáy “khò khò”. Hơn nữa lại là còn từ trong lều Đoàn Vinh phát ra. Và trong lều của Trần Gia Bảo lại hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.

Quả nhiên là tiếng ngáy của Đoàn Vinh.

Vẻ mặt vui mừng hứng khởi của Hồng Yến Nhi, Ngô Thanh và những người khác bỗng chốc cứng đờ, ngay lập tức chửi một tiếng.

“Con mẹ nó, tiếng ngáy của tên này lớn thật, nếu như đây là ở trong căn nhà nào đó, nói không chừng quả nóc nhà chấn động rung chuyển mà sập luôn rồi!”

“Tôi còn cho rằng đó là Trần Gia Bảo phát tán độc cơ, thật sự là mất hứng mà!”

Vẻ mặt Ngô Thanh cũng u ám, liền nhổ một bãi nước bọt xuống dưới đất và nói: “Mẹ nó, làm ông đây cao hứng vui mừng như thế.”

“Cậu chủ Ngô, tại sao Trần Gia Bảo vẫn còn chưa trúng độc nữa vậy? Không phải là ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ của nhà họ Ngô các anh lại phô trương phóng đại đấy chứ?” Vẻ mặt của Hồng Yến Nhi vô cùng khó coi, cô ta phải dùng biện pháp mỹ nhân kế mới có thể khiến Trần Gia Bảo uống rượu hạ độc, thời gian thức khuya vào ban đêm nhiều như thế, nói không chừng ngày mai khi tỉnh dậy, làn da cô da sẽ trở nên ảm đạm không còn sáng bóng nữa. Cuối cùng là cô ta lại đợi một tiếng ngáy, ngược lại Trần Gia Bảo lại không xảy ra chuyện gì, hơn nữa lại còn mảy may ngủ ngon hơn bất cứ ai. Trong lòng Hồng Yến Nhi vô cùng khó chịu, trong lời nói đều mang theo chút oán giận.

Hai người Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đều đồng loại hoài nghi nhìn về phía Ngô Thanh

Ngô Thanh liền vội vàng lắc đầu nói: “Không thể nào, ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, tôi dám lấy sinh mạng ra để bảo đảm.”

“Vậy thì bây giờ vấn đề của Trần Gia Bảo anh định giải quyết như thế nào đây?” Hồng Yến Nhi không khỏi bực bội nói.

Vẻ mặt của Ngô Thanh có chút e ngại, suy đoán nói: “Có thể là do thể chất của Trần Gia Bảo có vấn đề, dẫn đến việc thời gian ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ phát tán độc chậm hơn, hoặc có thể là vì ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ lại hoà tan trong cả một bình rượu như thế, Trần Gia Bảo lại không uống hết, chính vì thế độc tính sẽ nhẹ đi, nếu dự đoán của tôi là đúng, trễ nhất là tầm hai tiếng đồng hồ, Trần Gia Bảo sẽ phát tán độc, nếu không, chúng ta đợi thêm một chút nữa?”

Hồng Yến Nhi trợn tròn hai mắt: “Lại đợi thêm hai tiếng nữa ư? Có nhanh không đấy, thức đêm sẽ không tốt cho da, chị đây vốn vẫn là một cô gái trẻ tuổi đấy, cũng không muốn sớm trở thành một bà cô lớn tuổi luống có chồng đâu, các người muốn đợi thì đợi, có thể tôi sẽ đi ngủ trước đó, à đúng rồi, đợi sau khi Trần Gia Bảo phát tán độc, các người nhớ đánh thức tôi dậy đấy, chắc chắn như thế nhé.”

Nói xong, Hồng Yến Nhi liền che miệng ngáp một cái thật dài, đi về phía lều của mình nằm ngủ.

Lúc này, chỉ còn lại ba người Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình, và còn có cả tiếng ngáy muốn rung chuyển trời đất ở trong lều Đoàn Vinh kia.

“Cậu chủ Ngô, hay là chúng ta cũng về lều nghỉ ngơi chứ?” Hoàng Chí Huy cẩn thận dè dặt đề nghị.

Thi Vĩ Bình cũng liên tục gật đầu, bọn họ cả ngày hôm nay cũng đã luân phiên nhau lái xe, cả người sớm cũng đã mệt mỏi rã rời, muốn đi ngủ sớm để lấy lại sức.