Chương 1792
Dứt lời, không đợi Trần Gia Bảo lên tiếng, Hồng Yến Nhi đã như trốn đi mà rời đi, sợ Trần Gia Bảo thật sự cho cô ta uống rượu độc.
“Ha, phụ nữ.”
Trần Gia Bảo khẽ cười, lại uống thêm một hớp nữa, tán thán: “Cũng không biết trong đây có chất độc gì, mùi vị rất ngon.”
Nếu Hồng Yến Nhi nghe thấy những lời này, cô ta sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó, Trần Gia Bảo ném nửa bình rượu còn lại xuống sông, bình rượu men ngọc nổi trên mặt nước, xuôi theo dòng sông tráng lệ.
Anh quay đi, đi về phía khu rừng.
Lại nói, Ngô Thanh thấy Trần Gia Bảo còn chưa uống hết đã ném bình rượu men ngọc ra ngoài, trong miệng cười lạnh hai tiếng, “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” rất độc hại, Trần Gia Bảo đã uống mấy ngụm rượu rồi, cho dù Trần Gia Bảo có ném rượu ra ngoài thì cũng đã quá muộn.
Lúc này, Hồng Yến Nhi bước nhanh trở về, vẻ mặt đắc ý, mỉm cười: “Thế nào, vẫn là bà đây lợi hại đúng không, chỉ là nói mấy câu hay ho, vậy mà đã mê hoặc Trần Gia Bảo đến độ uống cả rượu độc…”
Vừa nói, Hồng Yến Nhi vừa ôm bụng cười khanh khách, cười đến vô cùng thích thú, cười dương dương đắc ý.
Khương Ngọc thất vọng lắc đầu, quay người đi về phía lều.
Tại chỗ, chỉ còn lại đám người Ngô Thanh và Hồng Yến Nhi.
“Yến Nhi làm tốt lắm, lần này Trần Gia Bảo trúng độc, Yến Nhi ghi nhận công lao đầu tiên, sau khi từ núi Vụ Ẩn trở về, tôi sẽ tặng cô một hộp “Vạn Xuân Dược” ở chỗ ông cụ.” Ngô Thanh giơ ngón tay cái lên, Hồng Yến Nhi đã giúp đỡ anh ta nhiều như vậy, anh ta khẳng định không thể để Hồng Yến Nhi làm chuyện vô ích.
Thần sắc của Hồng Yến Nhi trông vui mừng khôn xiết, “Vạn Xuân Dược” là bảo vật của nhà họ Ngô, có tác dụng thần kỳ trong việc dưỡng ẩm làm đẹp, nếu là uống thường xuyên còn có thể trì hoãn lão hóa rất nhiều, có thể nói đây là sản phẩm chăm sóc thần thánh mà chị em phụ nữ nào cũng mơ ước, dược liệu sử dụng cũng là những vị thuốc vô cùng quý giá, bởi vậy một hộp “Vạn Xuân Dược” ít nhất cũng phải gần 3 tỷ đồng!
Cô ngay lập tức hạnh phúc: “Vậy thì cảm ơn cậu Ngô, nhưng một hộp “Vạn Xuân Dược” có phải là quá ít rồi không? Ngọc Ngọc và tôi là hai người đấy.”
“Một hộp đã là giới hạn rồi, cô không biết đấy, gần đây việc kinh doanh các sản phẩm chăm sóc sức khỏe của nhà họ Ngô bị ảnh hưởng bởi ‘Cố Tinh Hoàn’, đã sa sút hơn trước rất nhiều, thu nhập đã bị thu hẹp hơn một nửa, nhiều dược liệu quý đã bị nhà họ Tần ở Tỉnh Hà Tĩnh thu mua với giá cao, khiến sản lượng của “Vạn Xuân Dược” sụt giảm rất nhiều.” Ngô Thanh khó xử: “Cho nên có thể tặng một hộp đã là giới hạn của tôi rồi.”
“Vậy thì tiếc thật.” Hồng Yến Nhi thở dài, nói: “Tôi cũng đã nghe nói về ‘Cố Tinh Hoàn’, nghe nói đây là một bài thuốc thần kỳ được kế thừa từ xa xưa, hiệu quả vô cùng rõ rệt, sau khi tung ra thị trường không lâu đã gây chấn động cả nước, ‘Vạn Xuân Dược’ bị ảnh hưởng bởi ‘Cố Tinh Hoàn’, cũng không còn cách nào khác.”
Cô ta và Ngô Thanh vẫn chưa biết, ông chủ sau màn của “Cố Tinh Hoàn” chính là Trần Gia Bảo.
“Được rồi, đừng có nói đến là “Vạn Xuân Dược”, Trần Gia Bảo cũng đã trúng độc rồi, chúng ta chỉ cần đợi đến rạng sáng mười hai giờ, liền có thể nhìn thấy bộ dạng gào thét đau đớn khổ sở của Trần Gia Bảo.” Ngô Thanh ngẩng mặt lên trời cười to ha ha.
Hồng Yến Nhi cũng che miệng cười thầm, trong ánh mắt cô ta lóe lên một tia kích động và mong đợi, cô ta muốn chứng kiến tận mắt xem thử, Trần Gia Bảo sẽ có bộ dáng khổ sở và thê thảm như thế nào dưới sự cám dỗ của cô ta.
Lại nói về Trần Gia Bảo lúc này đang đi vào trong một rừng cây, anh chỉ nhìn thấy Đoàn Vinh đã dựng lên hai chiếc lều, cách khoảng năm mét với nhau, và phía trước chiếc lều là một đống lửa đang cháy hừng hực và phát ra một tiếng “bùm bụp.”