Chương 1758
Đồng Nhiên Bình vốn đang bị tình hình nghiêm trọng trước mắt dọa cho hai chân run rẩy, sau khi nghe thấy nói câu này của Trần Gia Bảo, thì lập tức cười nhạo một tiếng: “Bây giờ tình hình đang nguy cấp, Trần Gia Bảo anh chỉ là châu chấu sau mùa thu*, bảo vệ thân mình đã khó, anh lấy tư cách gì để bảo vệ nhà họ Văn? Thật là nói khoác mà không biết ngượng!”
“Câm miệng.” Khóe mắt Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta, bình thản nói: “Tôi từng nói, tôi khinh thường việc giải thích cho một tên ngốc.”
“Láo xược!” Đồng Nhiên Bình tức giận bừng bừng.
Đúng lúc này, tình hình trên sân đột nhiên thay đổi.
Tả Ngọc Lượng bắt đầu cười lớn: “Anh Đoan Mộc là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Trung Thiên, vậy mà lại học người ta khua môi múa mép châm ngòi ly gián, chuyện này thực sự rất hiếm thấy. Xem ra anh Đoan Mộc đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện nay. Đáng tiếc, cho dù anh có uốn ba tấc lưỡi, cũng không cách nào khiêu khích mối quan hệ giữa tôi và gia chủ Giang đâu. Thế nên, anh đi chết đi!”
Nói xong, Tả Ngọc Lượng đột nhiên ra tay nhanh như sấm sét, xuất hiện trước mặt Đoan Ngọc Vĩnh An trong chớp mắt. Một đòn đánh tay, kích hoạt đao cương mạnh mẽ, chém về phía cổ của Đoan Mộc Vĩ An.
Đoan Mộc Vĩ An đã cảnh giác từ lâu, tuy rằng lúc này không bị hoảng loạn, chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, sàn nhà đá xanh cứng rắn dưới đất lần lượt vỡ ra “đùng đùng”, nghênh đón đao cương vang rền, đồng thời quát lớn: “Tả Ngọc Lượng ông hay lắm, thật sự rất đáng khinh!”
Sức mạnh hai người ngang nhau, trao đổi chiêu thức qua lại, không hẹn mà cùng bị nội lực của đối phương tấn công lui về phía sau. Trong lòng mỗi người đều nghiêm nghị, kinh ngạc về nội lực thâm sâu của đối phương.
Cùng lúc đó, Giang Lưu Thiên và ba vị tông sư cường giả phía sau anh ta cũng bắt đầu hành động!
Chỉ thấy ba vị tông sư cường giả dường như đã giao hẹn từ trước, không ai bảo ai tấn công về phía Hoa Dân, Đoan Mộc Hiên và những người khác.
Trong số đó, một cường giả tông sư hậu kỳ và một cường giả tông sư trung kỳ liên thủ tấn công Hoa Dân, vị cường giả tông sư trung kỳ cuối cùng tấn công Đoan Mộc Hiên.
Sắc mặt Đoan Mộc Vĩ An thay đổi rõ rệt, Đoan Mộc Hiên bất quá chỉ là “bán bộ tông sư” mà thôi, cho dù có thêm sự bảo vệ của Hoa Dân bên cạnh, cũng không cách nào chống lại liên thủ công kích của ba vị tông sư cường giả!
“Cút ra!”
Đoan Mộc Vĩ An lập tức hét lên, mũi chân đặt trên sàn đá xanh đã chuyển hướng nhảy đi, muốn đẩy lùi ba vị tông sư cường giả trong một cú.
“Ông Đoan Mộc, đối thủ của ông là tôi.”
Đột nhiên, giọng nói giễu cợt của Giang Lưu Thiên vang lên, cùng lúc đó Đoan Mộc Vĩ An chỉ cảm thấy một trận gió mạnh vọt tới sau lưng!
Bỗng nhiên, Giang Lưu Thiên nhân cơ hội này tấn công vào sau lưng Đoan Mộc Vĩ An. Không mong sẽ làm bị thương Đoan Mộc Vĩ An, mà chỉ muốn ngăn cản Đoan Mộc Vĩ An đến cứu viện là được.
Sắc mặt Đoan Mộc Vĩ An hơi thay đổi, đối mặt với cú đấm của Giang Lưu Thiên, nếu như ông ta không kịp lui người chống đỡ, e rằng sẽ bị thương rất nặng. Đến lúc đó, đừng nói đến việc cứu Đoan Mộc Hiên, sợ rằng ông ta cũng sẽ chết ở đây.
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Vĩ An nghiến răng, đột ngột lui người lại, đón lấy cú đấm của Giang Lưu Thiên, rồi lại lui về phía sau.
Giờ phút này, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, khóe miệng Đoan Mộc Hiên và Hoa Dân đã chảy máu, bị ba vị tông sư cường giả đánh trọng thương trong nháy mắt, hơn nữa còn bị đối phương bắt giữ.