Cực Phẩm Thần Y

Chương 1757




Chương 1757

Lúc này, Đoan Mộc Vĩ An, Hoa Dân và đám người Văn Trung Vạn sắc mặt đông cứng lại và sợ hãi.

Vốn dĩ họ nghĩ chỉ có nhà họ Tả đến, Đoan Mộc Vĩ An tự tin họ sẽ có sức chiến đấu, nhưng khi vào đến sân mới nhận ra ngoài Tả Ngọc Lượng còn có Giang Lưu Thiên, mới biết nhà họ Tả và Giang Lưu Thiên hợp lực với nhau, trận chiến này sợ là hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Tả Ngọc Lượng bước lên phía trước và mỉm cười: “Anh Đoan Mộc, anh không nghĩ ra được là em trai Tả Ngọc Lượng này sẽ xuất hiện ở đây đúng chứ?”

“Hừ!” Đoạn Mộc Vĩnh An hừ lạnh một tiếng: “tôi không ngờ Tả Ngọc Lượng cậu sẽ đến, càng không ngờ đến Giang Lưu Thiên cũng sẽ đến đây góp vui, xem ra các người là đang tính hợp lực để đối phó tôi, thật là buồn cười.”

Tả Ngọc Lượng cười và hỏi ngược lại: “Buồn cười chỗ nào?”

Ánh mắt Đoan Mộc Vĩ An lộ vẻ giễu cợt nói: “Tôi nhớ đến vết sẹo trên mặt Giang Lưu Thiên là do ‘đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức’ của Tả Ngọc Lượng cậu để lại, Giang Lưu Thiên suýt chút nữa chết dưới đao của cậu, cho dù hai cậu có mối thù sinh tử cũng không ngờ đến là hai cậu sẽ hợp lực với nhau, cậu nói có phải rất buồn cười không?”

Ngay khi nói câu này, thay vì cảm thấy bị hạ thấp thì Giang Lưu Thiên ngược lại lại cười phá lên: “Câu này sai rồi, trên đời này không có gì là bạn bè vĩnh cửu, cũng không có kẻ thủ vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu thôi.

Anh Tả hứa với tôi trước, chỉ cần giết được ông ở đây thì tài sản của gia tộc Đoan Mộc các ông sẽ chia đều cho hai nhà chúng tôi, đây là vụ mua bán hơn ba lăm tỷ, vì lợi ích của nhà họ Giang sau này, Giang Mỗ cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân, cùng Tả Ngọc Lượng hợp lực đối phó ông.”

“Buồn cười, thật sự rất buồn cười.” Đoan Mộc Vĩ An lắc đầu cười, vẻ mặt càng thêm giễu cợt: “Theo đuổi lợi ích bản thân không có gì đáng trách, nhưng cậu là một cường giả ‘Nửa bước Truyền Kỳ’, ít nhất cũng phải tuân thủ theo nguyên tắc của chính mình mới được, chẳng trách cậu ở cảnh giới ‘Nửa bước Truyền Kỳ’ đã hai mươi ba năm mà vẫn không có tiến bộ, với tâm lý không hề có nguyên tắc này của cậu, sợ là đến chết cũng không đột phát đến cảnh giới ‘Truyền Kỳ’ được.

Cậu nhìn Tả Ngọc Lượng xem, tuổi nhỏ hơn cậu một nửa nhưng hiện tại thực lực đã ngang với cậu, sợ là mười hai mươi năm nữa, hắn sẽ đột phá đến cảnh giới ‘Truyền Kỳ’ và là người đầu tiên, lúc đó sợ là Giang Lưu Thiên cậu với những gì đã làm hôm nay cùng lắm cũng chỉ là cái áo so với Tả Ngọc Lượng mà thôi

Tôi thấy chi bằng hai chúng ta hợp lực với nhau giết chết mối đe dọa lớn nhất là Tả Ngọc Lượng, chia rẽ nhà họ Tả, còn về thù hận hai nhà chúng ta, dù sao cậu cũng trạc tuổi tôi, xem xem ai có bản lĩnh đột phá đến cảnh giới ‘Truyền Kỳ’ trước.”

Đoan Mộc Vĩ An trong lòng có chút cứng lại nhưng ngoài mặt thì cười ha hả, tranh thủ khiêu khích thành công quan hệ giữa Giang Lưu Thiên và Tả Ngọc Lượng, nói không chừng hôm nay còn có một đường sống.

Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, tuy rằng anh không có thiện cảm đối với Đoan Mộc Vĩ An, nhưng với biểu hiện hiện tại có thể nói lời sắc bén, có dũng có mưu, thậm chí ngược lại còn có thể giật dây Giang Lưu Thiên, cùng anh ta hợp lực loại bỏ Tả Ngọc Lượng hóa giải nguy cơ lần này, không khéo có thể trở thành cường giả nổi tiếng ở tỉnh Trung Thiên, Đoan Mộc Vĩ An quả nhiên có lợi thế.

Sau đó Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ, dù sao lúc ở phòng khách Đoàn Mộc Vĩnh An đã nằm trong danh sách cần phải giết, dù ông ta có lợi hại ra sao, cũng sẽ nằm xuống nơi này nhanh thôi, căn bản đối với Đoan Mộc Vĩ An không cần để tâm.

“Gia Bảo, anh đang cười gì vậy?”

Văn Linh Lan nhìn thấy Trần Gia Bảo thì lắc đầu cười khẽ, trong lòng rất tò mò, đã đến lúc sinh tử rồi mà Trần Gia Bảo vẫn có thể cười, thật sự… thật sự rất thoáng.

“Không có gì.” Trần Gia Bảo nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Văn Linh Lan, thì nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nói: “Đừng lo lắng, có tôi ở đây, cô và nhà họ Văn sẽ không sao đâu.”

Văn Linh Lan sửng sốt, chỉ thấy nụ cười của Trần Gia Bảo giống như ánh mặt trời xuyên qua bóng tối, trái tim ấm áp không thể giải thích được, sự lo lắng ban đầu ở trong lòng cũng biến mất không còn tăm hơi.

Cô ta không biết tại sao Trần Gia Bảo lại chắc chắn như vậy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm giác an toàn tràn ngập trong lòng, cô ta bất giác gật mạnh đầu!