Chương 169
Cùng lúc đó, trong biệt thự của nhà họ Lý.
“Anh, Trần Gia Bảo hắn ta là cái thá gì vậy? Chẳng những sỉ nhục em ngay trước mặt mọi người mà còn làm con thua hắn ta tận ba ngàn năm trăm tỷ đồng, hắn ta thật sự cho rằng nhà họ Lý chúng ta dễ ăn hiếp ư?”
Lý Vũ Minh nổi giận đùng đùng nói, sauu khi bị Tiểu Vương ném ra, anh ta lập tức về nhà, kể mười mươi câu chuyện cho cho Lý Đức Trung.
Lý Đức Trung ngồi đối diện với anh ta, uống một ly rượu, trong mắt lóe lên vẻ cừu hận, nói: “Trần Gia Bảo, cuối cùng vẫn là Trần Gia Bảo, anh còn chưa đến tìm hắn ta tính sổ, thế mà hắn ta đã leo lên đầu nhà họ Lý gia chúng ta ngồi rồi.”
“Ơ, anh cũng biết Trần Gia Bảo sao?” Lý Vũ Minh kinh ngạc nói, anh ta không biết mâu thuẫn giữa Lý Đức Trung và Trần Gia Bảo.
“Sao lại chỉ biết thôi, có thù nữa là đằng khác.” Lý Đức Trung cười khẩy một tiếng, nói: “Em cũng biết đấy, lúc trước anh có theo đuổi Tô Ánh Mai, mà Trần Gia Bảo là chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai.”
“Cái gì cơ?” Lý Vũ Minh giật nảy cả mình, hỏi: “Tô Ánh Mai, nữ tổng giám đốc của tập đoàn Nhiên Á, nổi tiếng là người đẹp của thành phố Hòa Bình cùng với Tạ Cẩm Tú, lại là vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo ư?”
Thấy Lý Đức Trung gật đầu mà mặt hằm hằm, Lý Vũ Minh kinh ngạc bật thốt: “Đậu má, Trần Gia Bảo còn có thân phận này nữa à.”
“Sao chỉ là chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai.” Lý Đức Trung đặt ly rượu trong tay xuống, cười gằn nói: “Em biết Tưởng Đức Lâm không?”
“Biết chứ.” Lý Vũ Minh gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ sùng bái, hào hứng nói: “Tưởng Đức Lâm được mệnh danh là con hổ dũng mãnh nhất thành phố Hòa Bình, cũng là một trong những chúa tể của xã hội đen, có tiếng tăm lừng lẫy trong Hòa Bình. Sao vậy anh, chẳng lẽ ông ấy cũng có quan hệ với Trần Gia Bảo à?”
Lý Đức Trung gật đầu, nói: “Có quan hệ hay không thì anh không biết, anh chỉ biết là, lần trước Tưởng Đức Lâm bị Trần Gia Bảo đánh cho một trận, hơn nữa còn bị ép phải quỳ xuống xin lỗi phải ngay trước mặt mọi người, thế mà sau chuyện này Trần Gia Bảo không hề hấn gì cả.”
“Cái đệt mợ!” Lý Vũ Minh không nhịn được chửi tục một cái, nói: “Lần nào có thù oán gì Tưởng Đức Lâm cũng đi trả thù hết mà, đã bị ép quỳ xuống rồi mà còn không đi tìm Trần Gia Bảo báo thù, vậy chẳng phải có nghĩa rằng bối cảnh sau lưng Trần Gia Bảo rất lớn sao?”
Lý Đức Trung nhíu mày, nói: “Anh cũng không rõ về bối cảnh của Trần Gia Bảo, chỉ biết trong hội đấu giá mà nhà họ Tạ đứng ra cử hành vào mấy ngày trước, Hàn Đông Vy đã thừa nhận mình là người phụ nữ của Trần Gia Bảo ngay trước mắt bao người, hơn nữa Tạ Cẩm Tú cũng ủng hộ Trần Gia Bảo, xem Trần Gia Bảo là bạn tốt của mình.”
Mặc dù tối hôm đó Lý Đức Trung không tham gia hội đấu giá, nhưng anh ta là người thừa kế của nhà họ Lý, đương nhiên nắm trong tay rất nhiều tin tức.
“Người đàn ông của Hàn Đông Vy ? Bạn tốt của Tạ Cẩm Tú?” Lý Vũ Minh cảm giác mình có hơi chóng mặt, khó mà tiêu hóa nổi những tin tức này.
Nhưng dường như Lý Đức Trung cảm thấy còn chưa đủ, cười khẩy một tiếng, nói: “Em cũng biết Tạ Quốc An đang đeo đuổi Hàn Đông Vy rồi đấy, nên ít ngày trước anh ta có một trận quyết đấu với Trần Gia Bảo, mặc dù không biết kết quả như thế nào nhưng hôm nay Trần Gia Bảo không hề bị thương, như vậy chứng tỏ Trần Gia Bảo đã thắng Tạ Quốc An, hơn nữa có khả năng rất cao là hắn ta đã hoàn toàn áp đảo Tạ Quốc An.”
“Đệt mợ, Tạ Quốc An là sĩ quan cấp cao cơ mà, đến anh ta cũng bị Trần Gia Bảo đánh bại luôn cơ à, Trần Gia Bảo thật sự con mẹ nó là một tên biến thái!” Lý Vũ Minh suýt nữa hóa đá tại chỗ, thì ra Trần Gia Bảo trâu bò đến vậy, ngay cả Tạ Quốc An của nhà họ Tạ cũng bị anh đạp bay, một chiến tích “dũng mãnh” như thế, chắc không còn ai trong thành phố Hòa Bình đạt được nữa.
Đột nhiên, Lý Vũ Minh nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt tức khắc trở nên phờ phạc, nói: “Anh, nếu Trần Gia Bảo lợi hại như vậy, hay là chúng ta trả ba ngàn năm trăm tỷ cho Trần Gia Bảo để làm tiền xả xui cầu may?”
Lý Đức Trung cười nhạo một tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói: “Em biết bảng Phong Nhất không? Ai có tên trên bảng đều là sát thủ cao cấp nhất trong nước, không có kẻ nào là ngoại lệ. Ba tỷ rưỡi cũng đủ để mời sát thủ đứng đầu bảng Phong Nhất, dù mục tiêu là ai, tuyệt đối cũng sẽ giết cho được mới thôi. Em nghĩ lại xem, ba ngàn năm trăm tỷ đã đủ để Trần Gia Bảo chết trên một ngàn lần!”
Lý Vũ Minh hít một hơi thật sâu, thảng thốt nói: “Anh, ý anh là?”
“Không sai!” Trong mắt Lý Đức Trung lóe lên một tia sáng sắc nhọn: “Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu. Trần Gia Bảo có can đảm ép tiền nhà họ Lý chúng ta, cũng phải có mạng để xài tiền mới được!”
“Đúng vậy, Trần Gia Bảo dám đắc tội nhà họ Lý chúng ta, chúng ta bèn khiến hắn ta chết không nơi chôn cất!” Lý Vũ Minh hào hứng nói.