Chương 153
Tần Quang Đại thực sự bị kích động, nếu tác dụng của “Cố Tinh Hoàn” thực sự thần kỳ như Tạ Anh Dũng đã nói, thì nó sẽ một lần nữa tạo nên kỳ tích trên thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Tạ Anh Dũng xem nét mặt của Tần Quang Đại rồi tiếp tục nói: “Cậu Trần sẽ cung cấp đơn thuốc, tôi có một nhà máy dược phẩm ở đây, có thể chịu trách nhiệm sản xuất. Anh Tần, anh sẽ chịu trách nhiệm về việc quảng bá và giới thiệu đến người tiêu dùng. Dựa vào sức mạnh của chúng ta, tôi tin rằng anh sẽ không mất nhiều thời gian để có thể mang về tiếng tăm lẫy lừng cho loại thuốc này. Đây là loại thuốc mà hầu hết cánh đàn ông đều mơ ước, vậy món lợi nhuận khổng lồ đó dễ dàng trở thành hiện thực rồi.”
Tần Quang Đại sờ sờ cằm, trong mắt ông lộ ra vẻ đắc ý, ông lẩm bẩm nói: “Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng lợi nhuận sẽ chia như thế nào đây?”
“Đương nhiên rất dễ chia rồi, tôi phụ trách sản xuất dược phẩm mà giai đoạn đầu nhất định phải đầu tư rất nhiều chi phí, cho nên tôi sẽ chiếm bốn mươi phần trăm lợi nhuận. Không thành vấn đề chứ? Anh Tần chịu trách nhiệm vận hành và quảng bá, cũng đòi hỏi một lượng lớn chi phí cho nên anh cũng chiếm bốn mươi phần trăm. Bác sĩ Trần chịu trách nhiệm cung cấp đơn thuốc, cậu ấy không cần quan tâm đến những phần còn lại mà chỉ cần hưởng cổ tức hàng năm lên đến hai mươi phần trăm, mọi người thấy như thế nào?” Tạ Anh Dũng thoải mái nói, nhìn là biết ông ta đã lên sẵn kế hoạch từ lâu rồi, ngay cả việc phân chia lợi nhuận cũng thế.
Tần Quang Đại và Liễu Như Ý liếc nhau rồi gật đầu đồng ý vì họ cảm thấy không có gì sai cả.
Tạ Anh Dũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Tôi không đồng ý.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Tạ Anh Dũng không khỏi ngạc nhiên mà hỏi: “Cậu Trần, cậu đã tự tay làm ra và chứng kiến tác dụng của ‘Cố Tinh Hoàn’, vậy mà cậu vẫn lo lắng về triển vọng của dự án này sao?”
“Bởi vì tôi tự làm ra nó, cho nên tôi tin tưởng vào nó.” Trần Gia Bảo chế nhạo trong lòng, anh nắm giữ công thức quan trọng nhất để chế tạo ra “Cố Tinh Hoàn”, thế mà bây giờ Tạ Anh Dũng chỉ chia cho anh hai mươi phần trăm lợi nhuận thôi sao? Nhìn anh giống một kẻ ăn xin lắm à?
Trong ánh mắt nghi ngờ của Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại, Trần Gia Bảo nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tôi muốn sáu mươi phần trăm lợi nhuận, hai người có thể chia nhau bốn mươi phần trăm còn lại.”
Tạ Anh Dũng lập tức mở to miệng, ông sửng sốt nói: “Cậu Trần, chuyện này…Anh Tần và tôi chịu trách nhiệm sản xuất và tiếp thị. Đây là một thương vụ thực sự cần rất nhiều vốn, và nó cũng phải thông qua các mối quan hệ khác nhau giữa cấp trên và cấp dưới để hoạt động một cách hiệu quả, sẽ tốn rất nhiều tiền đấy. Cậu muốn chiếm sáu mươi phần trăm, không phải là hơi quá đáng sao?”
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh nói: “Công thức nằm trong tay tôi, chỉ có tôi mới có nó thôi, sản phẩm này có một không hai. Theo tôi biết, cho dù hai người chịu trách nhiệm sản xuất và tiếp thị, chi phí hàng năm cũng nhiều nhất là mấy trăm tỷ, sau khi danh tiếng của nó được lan rộng thì nó sẽ đem lại một món lợi nhuận khổng lồ. Hai mươi phần trăm mỗi người cũng là một số tiền không nhỏ rồi. Nói thật, dù sao công thức cũng nằm trong tay tôi, nếu tôi đi tìm người khác hợp tác, dù chỉ chia cho họ mười phần trăm lợi nhuận lợi nhuận thôi thì cũng không ít người tới xếp hàng để tìm gặp tôi đâu. Vì vậy tôi muốn sáu mươi phần trăm lợi nhuận cũng không phải là điều gì ghê gớm lắm, ông Tạ thấy sao?”
Tạ Anh Dũng cười khổ, lúc đầu ông nghĩ Trần Gia Bảo chỉ đam mê y học nên không hiểu nguyên tắc kinh doanh cho lắm, vì vậy ông ta an tâm muốn mình được chiếm bốn mươi phần trăm lợi nhuận.
Xem ra ông đánh giá thấp Trần Gia Bảo rồi, ngoài y thuật, cờ vây và võ thuật ra, có vẻ cậu ta còn có tài kinh doanh, đúng là quái vật!
Tần Quang Đại cũng tràn đầy kinh ngạc, Trần Gia Bảo tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách, tiền đồ sau này nhất định sẽ xán lạn, cho nên ông nói: “Bác sĩ Trần đã có ân với vợ chồng tôi, cho nên tôi cũng không có ý kiến gì.”
Tạ Anh Dũng cảm thấy bất lực, nhưng vì ngay cả Tần Quang Đại cũng đồng ý, cho nên ông ta không có lý do gì để không đồng ý, ông ta nhún vai nói: “Được rồi, tôi không có ý kiến gì cả. Vậy thì cậu Trần nhận sáu mươi phần trăm, anh Tần và tôi mỗi người hai mươi phần trăm vậy.”
“Hợp tác vui vẻ!” Trần Gia Bảo cầm bút viết ra công thức của “Cố Tinh Hoàn” rồi đưa cho Tạ Anh Dũng.
Đối với Trần Gia Bảo, anh có không dưới hàng chục công thức tương tự như “Cố Tinh Hoàn”, tất cả đều nằm trong bộ sưu tập của thầy anh. “Cố Tinh Hoàn” chỉ là một thứ rất tầm thường nên anh cũng không quan tâm mấy.
Sau đó, mọi người thảo luận với nhau về các vấn đề tiếp theo như cách pha loãng hiệu quả của “Cố Tinh Hoàn”, giá cả, đối tượng khách hàng…
Dù sao thì Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại đều là những nhà kinh doanh nổi tiếng với kinh nghiệm dày dặn trong người, Trần Gia Bảo giao lại tất cả cho họ và anh cảm thất rất vui khi làm chủ của một công ty.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Trần Gia Bảo đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Ông Tần, do nhà ông kinh doanh dược liệu nên có thể biết rất nhiều thứ, vậy ông có biết Hỏa Tinh Thảo và Thiên Tâm Đằng không? Tôi có thể tìm thấy chung ở đâu vậy?”