Cực Phẩm Thần Y

Chương 1519




Chương 1519

Trần Gia Bảo không biết phải làm gì, nghĩ bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, ở lại đây một lúc cũng không sao, nhưng cô gái này rất can đảm, gặp nhau lần đầu mà không thể hiện dự dè dặt gì cả..

Anh không biết lúc này trái tim Thượng VI Tiếu như một con nai con chạy loạn, trong lòng vô cùng thẹn thùng, nhưng với tính tình cao ngạo, tự nhiên sẽ phải chủ động tạo ấn tượng tốt với người khác giới!

Chẳng mấy chốc đã lên đến tầng 2. Nhìn thấy Thượng Vi Tiếu đưa một người đàn ông lạ mặt lên, Cao Triết khẽ nhíu mày, rất không vui.

Nhậm Mộng Vũ tiến đến xin lỗi Trần Gia Bảo và nói một cách chân thành: “Vừa rồi bạn tôi chơi hơi quá, suýt làm anh bị thương, rất xin lỗi.”

Cao Triết nhếch miệng, anh vốn là cậu ấm nhà hohjc Cao, Mộng Vũ cúng là con nhà dang giá, hoàn toàn không cần làm mấy chuyện như đi xin lỗi người khác như thế này.

Trần Gia Bảo đáo lời: “Không sao, dù sao tôi cũng không bị thương.”

Nhậm Mộng Sở nở một nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn sự rộng lượng của anh.”

Diễn giỏi thật!

Cao Triết hừ một tiếng, không quan tấm đến Trần Gia Bảo, kéo tay Mộng Vũ: “Mộng Vũ, chúng ta chơi tiếp đi, đến lượt em rồi kìa.”

“Hả? À, được thôi.”

Nhậm Mộng Vũ cười với Trần Gia Bảo rồi cầm gậy lên đánh bida, lúc ấy, thân hình hoàn hảo của cô cũng lộ ra.

Ánh mắt Trần Gia Bảo lộ ra chút kinh ngạc, dáng người cô cũng thật đẹp đấy chứ.

Cao Triết thấy ánh mắt của rần Gia Bảo, tức giận không thôi, anh đã coi Mộng Vũ là người yêu cảu mình, sao có thể để ngời khác nhìn cô như thế? Nhìn thế nào cũng không được!

Anh lập tức tiến lên trước, ngăn ánh nhìn của Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo nhún vai, không hề để tâm đến hành động đó của Cao Triết.

Tượng Vi Tiếu cầm lên tầng hai hai ly cốc tai, đưa cho Trần Gia Bảo một ly, đứng cạnh anh bên bàn bida, cười nói: “Tôi là Thượng VI Tiếu, nguồi đẹp kia tên Nhậm Mộng Vũ, anh đừng vì sự xinh đẹp kia của co ấy thu hút, mặc dù cô ấy lương thiện nhưng yêu cầu rất cao, đến hiện tại cô ấy chưa vừa mắt ai cả, đúng rồi, anh tê gì?”

Nhậm Mộng Vũ thấy Thượng VỊ Tiếu nhắc đến mình, ánh mắt không dấu được nét cười, cần gây gậy đánh, đâm về phía một quả cầu, mạnh mẽ chuẩn xác, làm người khác trầm trồ.

Trần Gia Bảo nhàn nhã đứng dựa vào bàn bida, cười trả lời: “Tôi tên Trần Gia Bảo.”

Lời vừa nói làm cả ba người thất sắc.

Nhậm Mộng Vũ đang định đánh thêm một quả cầu, nghe thấy ba chữ Trần Gia Bảo, kinh hoàng đơ người lại.

Cao Triết cũng ngay lập tức quay người nhìn về phía Trần Gia Bảo.

Thượng Vi Tiếu vốn đang uống một ngụm rượu mà không nuốt nổi, ực một tiếng, cố gắng nuốt ngụm rượu xuống, lắp bắp: “Anh… anh nói anh là… Trần Gia Bảo?”

Trần Gia Bảo nhún vai: “Hàng thật giá thật, tôi là Trần Gia Bảo.”

Nhậm Mộng Nhiên và Cao Triết nhìn nhau đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đổi phương.

Nhậm Mộng Vũ: “Anh… anh là anh Trần đó sao?”

Cao Triết lập tức lắc đầu: “Chắc… chắc không phải, nghe nói anh Trần ở thành phố Vĩnh Kỳ, không thể xuất hiện ở đây được.”

Nhậm Mộng Sở thở phân một hơi: “Cũng đúng, chắc là trùng họ trùng tên thôi.”