Chương 1494
Hơn nữa, Khang Trường Minh và Vân Bá Hùng là hai cường giả nhà họ Bùi dựa vào nhiều nhất. Vân Bá Hùng đã bị Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay khiến tu vi bị tổn hại rất lớn, gây ra tổn thất nghiêm trọng cho nhà họ Bùi, bây giờ Khang Trường Minh cũng chết trong tay Trần Gia Bảo, nhà họ Bùi đã bị tổn hại nặng nề đến căn cơ!
Quan trọng hơn nữa là, hiện giờ Khang Trường Minh chết rồi, còn là bị Trần Gia Bảo phái người mang xác đến, vậy đã chứng minh kế hoạch vây giết Trần Gia Bảo ở núi Văn Hổ đã thất bại hoàn toàn, thậm chí còn bết bát hơn nữa, Trần Gia Bảo sẽ ra tay trực tiếp với nhà họ Bùi để trả thù.
“Đáng ghét, vì sao nhiều tông sư ra tay cùng lúc như vậy, còn dưới tình huống có cường giả Truyền Kỳ trấn giữ mà Trần Gia Bảo vẫn không bị giết chết? Lẽ nào Trần Gia Bảo dựa vào ‘Liệt địa kiếm’ trốn thoát khỏi vòng vây, đồng thời chém chết ông Khang?”
Bùi Thanh Phong có cảm giác đầu óc rối bời, dưới sự đả kích to lớn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoảng, đâu còn khí thế hăm hở của kẻ thắng cuộc vừa rồi?
Bùi Lâm Tuệ đứng bên cạnh biết Trần Gia Bảo không chết, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn Khang Trường Minh mất mạng, tuy ông ta là cường giả tông sư hậu kỳ nhưng hành tung của ông ta rất thần bí, Bùi Lâm Tuệ từ nhỏ đến lớn cũng chưa gặp Khang Trường Minh được mấy lần, hơn nữa Khang Trường Minh còn rất khinh thường đàn bà con gái, lần nào gặp Bùi Lâm Tuệ cũng không tỏ ra vui vẻ gì khiến Bùi Lâm Tuệ không có ấn tượng tốt với ông ta.
Cho nên Khang Trường Minh bỏ mạng, Bùi Lâm Tuệ không hề phản ứng dữ dội như Bùi Thanh Phong, không những thế còn âm thầm vui vẻ vì Trần Gia Bảo không chết, đột nhiên không kiềm chế được muốn bật cười, vội vã nhào vào lòng Lưu Vũ Tình, hai vai run nhẹ nhìn như đang khóc nhưng thực tế là trốn trong ngực Lưu Vũ Tình cười trộm.
Lưu Vũ Tình cũng cảm thấy tức cười, có điều vui sướng trong lòng cô ta còn hơn so với Bùi Lâm Tuệ nhiều, trước đó cô ta nghe thấy lời nói chắc như đinh đóng cột của Bùi Thanh Phong còn tưởng rằng Trần Gia Bảo chết rồi, khi đó trái tim cô ta tan nát, bây giờ nhận được tin Trần Gia Bảo không chết quả thật giống như nghe được âm thanh của thần tiên. Nếu không phải có thi thể của Khang Trường Minh ở trước mắt, vẻ mặt cô ta chắc vui như hoa nở luôn!
“Mong cậu chủ Bùi nén bi thương, anh Trần phái chúng tôi đưa thi thể của ông Khang về nhà họ Bùi, kèm theo một câu nói dặn chúng tôi chuyển lời cho cậu chủ Bùi.”
Đột nhiên, một người đàn ông đứng bên cạnh cáng cứu thương lên tiếng, anh ta chính là Điền Chí.
Sau khi bọn họ phân biệt thân phận của thi thể ở núi Văn Hổ, Vương Hạo bèn phái người nhanh chóng đưa đám tông sư cường giả này về các gia tộc lớn, mà Điền Chí và một vị đội viên khác trùng hợp được phân đi nhà họ Bùi cho nên mới có một màn này.
Lúc này, Bùi Thanh Phong mới nhớ tới hai người Điền Chí, hít sâu một hơi gắng gượng duy trì trạng thái bình tĩnh của mình, nói: “Trần Gia Bảo bảo các người nói gì?”
Bùi Lâm Tuệ và Lưu Vũ Tình lập tức vểnh tai nghe ngóng.
Điền Chí ho khan hai tiếng, nói: “Anh Trần nói, cái gọi là có đi có lại, anh Trần rất cảm tạ cậu chủ Bùi đã nhiệt tình chiêu đãi ở núi Văn Hổ cho nên cũng chuẩn bị một món quà lớn y như vậy, bây giờ mới đưa đến món khai vị nhỏ thôi, còn phần quà chính thì kính xin cậu chủ Bùi chờ thêm.”
Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo định tiếp tục trả thù nhà họ Bùi!
Bùi Thanh Phong hơi nhíu mày, lấy thực lực của nhà họ Bùi bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, trong lòng anh ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Tâm trạng của Bùi Lâm Tuệ cũng rối bời, cô ta có thiện cảm với Trần Gia Bảo thậm chí còn có ý định đi “dụ dỗ” Trần Gia Bảo nữa, nếu như Trần Gia Bảo thật sự trả thù nhà họ Bùi, một bên là người đàn ông có thiện cảm, bên còn lại là gia tộc của mình, cô ta kẹp ở giữa cũng không biết phải đối mặt với Trần Gia Bảo như nào nữa.
Nghĩ vậy, vành mắt cô ta thật sự đỏ ửng nghẹn ngào rúc trong lòng Lưu Vũ Tình.
Dường như Lưu Vũ Tình đã nhìn thấu suy nghĩ của Bùi Lâm Tuệ, ôm lấy hai vai Bùi Lâm Tuệ thở dài.
Bùi Thanh Phong thấy dáng vẻ sụt sùi của em gái còn tưởng rằng Bùi Lâm Tuệ đang đau lòng vì cái chết của Khang Trường Minh, không khỏi vui vẻ trong lòng, thầm nghĩ: “Tuy bình thường ông Khang đối xử với Lâm Tuệ không tốt lắm nhưng rõ ràng Lâm Tuệ đang đau lòng vì cái chết của ông Khang, xem ra Lâm Tuệ đã trưởng thành rồi.”