Cực Phẩm Thần Y

Chương 1493




Chương 1493

Cảm nhận được sự quan tâm thái quá của Bùi Tuệ Lâm dành cho Trần Gia Bảo, Bùi Thanh Phong cũng không chú ý quá nhiều, thậm chí anh ta còn cảm thấy vẫn chưa đủ chấn động hai cô gái, kiêu ngạo nói: “Em đừng quên rằng anh cũng biết là Trần Gia Bảo biết ‘Liệt Địa Kiếm’, sao có thể không gia tăng phòng bị, lần này đi tới núi Vân Hồ, ngoài mười mấy vị tông sư ra còn có Cung Thiên Kinh – tông giả truyền kỳ của nhà họ Hoàng!

Cung Thiên Kinh chính là cường giả số một tỉnh Phú Thọ, sức mạnh đã đạt đến cảnh giới truyền kỳ của trung kỳ, còn lâu Phụng Bằng Thanh của tỉnh Hoà Bình có thể so sánh được, trước đây khi Trần Gia Bảo chém chết Phụng Bằng Thanh đã thở hồng hộc, đối mặt với Cung Thiên Kinh mạnh hơn nhiều so với Phụng Bằng Thanh, Trần Gia Bảo chỉ có thể chiến đấu thêm khó khăn, cộng thêm mười mấy vị tông sư bao vây tấn công, Trần Gia Bảo làm sao có cơ hội để thoát thân?”

Gương mặt Bùi Tuệ Lâm và Lưu Vũ Tình lập tức trắng bệch, với đội hình như vậy, gần như là có sức chiến đấu đứng đầu tỉnh Phú Thọ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể nói Trần Gia Bảo không hề có hy vọng sống sót trở về!

Hai cô gái chỉ cảm thấy trái tim thắt lại, khó chịu đến mức hít thở thôi cũng thấy đau buốt.

Trái lại, Bùi Thanh Phong mặt mày hồng hào, cả cơ thể đều phấn chấn, thể hiện nét mặt của người chiến thắng, thậm chí trong mắt còn hiện lên nét cuồng nhiệt nói: “Cái chết của Trần Gia Bảo đã được định trước, ngay từ đầu anh ta không nên đối địch với anh, dù cho anh ta có là nhân tài trời sinh trăm năm mới thấy một lần, cuối cùng không phải là chết dưới mưu kế của anh sao, chỉ có Bùi Thanh Phong anh mới là người thật sự cười đến cuối cùng!”

Anh ta vừa nói xong, đột nhiên người quản gia vội vàng đẩy cửa chạy vào quên cả việc gõ cửa. nếu như bình thường, vẻ mặt Bùi Thanh Phong chắc chắn không vui, nhưng hiện tại anh ta đang có tâm trạng tốt, cười hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt của quản gia vô cùng khó coi, thậm chí trong ánh mắt toàn nét kinh hoàng nói: “Cậu Bùi, chuyện lớn… chuyện lớn không tốt rồi, bè phái của Trần Gia Bảo… đã gửi xác của ông Khang về…”

Vừa dứt lời, trong nháy mắt vẻ mặt của Bùi Thanh Phong đã thay đổi, sau đó trong đầu liền “Ong” một tiếng, chỉ còn lại một suy nghĩ trong đầu: Lẽ nào Trần Gia Bảo chưa chết, không thể, hoàn toàn không thể!

“Nhanh, mau dẫn tôi qua đó!”

Sóng to gió lớn nổi lên trong trong lòng Bùi Thanh Phong, hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.

Quản gia cũng hiểu sự việc nghiêm trọng, lập tức dẫn Bùi Thanh Phong bước nhanh ra ngoài.

“Đi, chúng ta cũng đi xem xem!”

Bùi Tuệ Lâm và Lưu Vũ Tình liếc nhau, nhanh chóng chạy theo sau, đồng thời trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, Trần Gia Bảo không chết, Trần Gia Bảo không chết…

Đi vào trong sân biệt thự, đập vào mắt Bùi Thanh Phong là một bộ cáng cứu thương được đặt trên thảm cỏ, bên trên phủ vải trắng lên thi thể, có hai người đang đứng hai bên trái phải của cáng cứu thương, diện mạo có phần xa lạ nhưng Bùi Thanh Phong không còn tâm trạng đâu mà đi quan sát bọn họ, anh ta nhanh chóng đi đến bên cạnh cáng cứu thương.

Song càng đến gần thì trong lòng Bùi Thanh Phong càng hoang mang hơn, thậm chí hai tay đều hơi run rẩy. Anh ta đột nhiên cắn răng, tự tay vén một góc vải trắng lên, tức khắc thấy được rõ ràng diện mạo bên trong, chính là cường giả tông sư hậu kỳ của nhà họ Bùi – Khang Trường Minh!

Mặc dù đã biết trước rằng Khang Trường Minh thật sự bị chém chết nhưng sau khi nhìn thấy tận mắt thi thể của Khang Trường Minh, trong đầu Bùi Thanh Phong vẫn “ong” lên, trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Một phút trước anh ta còn chắc như đinh đóng cột rằng Trần Gia Bảo chết chắc rồi, vậy mà chỉ chớp mắt Trần Gia Bảo đã đưa thi thể của Khang Trường Minh đến, đây quả thật là cú vả mặt tẽn tò.