Chương 1430
Trần Gia Bảo đứng bên cạnh Bạch Ngọc Thanh nhanh chóng cười: “Bây giờ nhà họ Hoàng xem tôi như cái gai trong mắt, cho dù nhà họ Đoạn Hà Nội có ra mặt thì tôi cũng không nghĩ rằng nhà họ Hoàng sẽ buông bỏ thái độ thù địch của họ đối với tôi.
“Tôi nói là nếu… nếu nhà họ Hoàng thực sự quyết định không nhắm vào anh nữa, nếu anh không phải đối phó với nhà họ Hoàng nữa thì nhà họ Bạch không còn giá trị gì với anh, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ từ bỏ giao ước với nhà họ Bạch.” Bạch Ngọc Thanh hơi cúi đầu, vô thức chạm vào chiếc nhẫn ngọc thạch rồng trên tay, đây là chiếc nhẫn mà Trần Gia Bảo dùng khi cầu hôn cô ta.
“Sẽ không.” Trần Gia Bảo phủ nhận mà không hề do dự.
Sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng của Trần Gia Bảo, nỗi lo lắng của Bạch Ngọc Thanh tan biến trong phút chốc, khóe miệng nở một nụ cười, quay sang nhìn Trần Gia Bảo hỏi: “Tại sao không?”
“Bởi vì em là vợ anh.” Trần Gia Bảo tự nhiên nói, chớp mắt nhìn Bạch Ngọc Thanh.
Trong lòng Bạch Ngọc Thanh cảm thấy ngọt ngào, không khỏi nở nụ cười: “Ha, ai muốn làm vợ của anh chứ, đừng quên, chúng ta là vợ chồng sắp cưới giả, muốn phim giả tình thật thì với biểu hiện bây giờ của anh vẫn chưa đủ.”
Bây giờ đang là mùa thu, gió đêm khá lạnh, Bạch Ngọc Thanh nói xong liền rùng mình một cái.
“Nói như vậy, chỉ cần khiến Ngọc Thanh hài lòng thì từ vợ chồng giả có thể biến thành tình nhân thật rồi.” Trần Gia Bảo vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của Bạch Ngọc Thanh, nói: “Bây giờ hơi lạnh, ở trong vòng tay của tôi sẽ ấm hơn.”
Lúc anh định ôm lấy vòng eo thon thả của Bạch Ngọc Thanh, cô ta đã kịp bắt lấy tay Trần Gia Bảo, không để anh làm tiếp, nói: “Vậy thì tôi hỏi anh thêm lần nữa, lần sau nếu tôi muốn đi quán bar, anh còn cùng tôi đi uống rượu, nhảy nhót, cùng điên cuồng không?”
“Có.” Trần Gia Bảo dứt khoát nói, không hề do dự.
Trong lòng Bạch Ngọc Thanh cảm thấy ngọt ngào, buông bàn tay Trần Gia Bảo ra, để anh vòng tay qua vòng eo thon thả của mình, ngả vào lòng Trần Gia Bảo, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì em là vợ anh.”
“Thôi, tên chồng sắp cưới giả như anh còn chưa thành thật đâu, bớt tự mãn… ưm, ôm chặt tý, bây giờ tôi hơi lạnh.”
Dưới những vì sao, trên cây cầu vượt, Bạch Ngọc Thanh vùi sâu trong vòng tay của Trần Gia Bảo, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào, giống như một cô gái đang yêu.
Trần Gia Bảo nhìn người phụ nữ xinh đẹp, nhẹ nhàng hôn lên trán, ôm cô ta trở lại xe, chở về nhà họ Bạch, nhớ ra Liễu Thiên Phượng và Đoạn Khánh Tân vẫn đang đợi mình ở khách sạn Yên Bái, vì vậy anh ngồi lên chiếc xe thể thao, lái về phía thành phố Yên Bái.
Cùng lúc này, một âm mưu chống lại Trần Gia Bảo cũng đang được thực hiện.
Sau khi Trần Gia Bảo tới khách sạn Yên Bái, chỉ có Diệp Kính Độc đang ngồi một mình trong sảnh sáng đèn uống rượu, trên bàn đặt hai vò rượu màu đen, một vò rượu đã được mở, mùi thơm tỏa ra.
“Cô chủ và Liễu Ngọc Phi đã về nghỉ ngơi, đến đây, cùng tôi uống hai ly rượu.”
Diệp Kính Độc ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Gia Bảo, cầm một vò rượu lên, trực tiếp ném về phía Trần Gia Bảo.
Lúc này, vò rượu bay chậm và vững vàng về phía Trần Gia Bảo trên không trung, cho thấy tu vi thâm sâu của Diệp Kính Độc.
Trần Gia Bảo bắt lấy, xé mở nắp vò rượu, ngửa đầu uống hai hớp lớn, hào phóng, thoải mái!
“Rượu Nữ Nhi Hồng, đúng là rượu ngon.”