Chương 1402
“Kinh Lập Thành mặc dù đã chết trong tay tôi nhưng lúc anh ta gặp tôi, anh ta cũng cố gắng không chọc tôi nổi điên, đợi đến khi tập hợp được ba vị cường giả tông sư, tìm đến sau núi rồi lúc mới tới báo thù tôi. Anh ta cũng là người hiểu mình hiểu người.”
“Hề Như Kiên mặc dù phải bồi thường cho tôi 15 nghìn tỷ, bị tôi đạp xuống dưới. Nhưng lúc anh ta tới thành phố Thái Bình tìm tôi còn biết mang theo một tông sư cường giả hậu kỳ để cho chắc chắn. Hơn nữa trong lúc đàm phán anh ta cũng biết mềm trước rắn sau, khi cục diện bất lợi lập tức cúi đầu chịu thua, cũng coi như là người biết co biết duỗi. Càng không cần phải nhắc tới một người thông minh tuyệt đỉnh như Bùi Thanh Phong và một người có dã tâm lớn như Bạch Ngọc Thanh. Hai người đó đều rất có tài.
Nhưng còn cậu Hoàng Minh Diệu, đường đường là người kế thừa của nhà họ Hoàng, cậu chủ động hẹn gặp mặt tôi vậy cả đến một cường giả tông sư cũng không mang theo mà chỉ dẫn theo một đám con nhà giàu và vệ sĩ bình thường.
Bên người cậu không những đã không có ai bảo vệ rồi mà cậu còn hết lần này đến lần khác chọc tức tôi. Để tôi thấy hết được ngu xuẩn và ngạo mạn của cậu.
Có lẽ chính thân phận người thừa kế của nhà họ Hoàng đã khiến cậu tự tin một cách mù quáng như vậy. Chẳng lẽ cậu không sợ Trần Gia Bảo tôi đột nhiên tức giận lấy mạng cậu ngay ở đây sao?”
Những lời này của Trần Gia Bảo khí thế kinh người khiến đám con nhà giàu đứng đằng sau Hoàng Minh Diệu đều bị sợ hãi. Không phải chứ, đây là thành phố Yên Bái, Trần Gia Bảo dám ra tay với Hoàng Minh Diệu ở đây sao?
Đây cũng là lần đầu tiên bọn chúng thấy có người dám đứng ở Yên Bái nói những câu này với Hoàng Minh Diệu. Mặc dù cảm thấy không thể tin được, nhưng bọn chúng vẫn bị khí thế của Trần Gia Bảo làm cho sợ hãi và không thể không tin đó là thật.
Hoàng Minh Diệu giống như nghe được một câu nói đùa buồn cười nhất trên thế giới này, anh ta ha ha cười lớn. Vừa cười anh ta còn vừa nói đểu: “Trần Gia Bảo, anh dọa được người khác chứ không dọa nổi tôi đâu. Tôi là người thừa kế của nhà họ Hoàng, nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì nhà họ Hoàng tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu…”
Hoàng Minh Diệu còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng “xoẹt” của một thanh kiếm trắng, bay xoẹt qua má của anh ta rồi bay chéo lên trên.
Đột nhiên, trên má của Hoàng Minh Diệu xuất hiện một vết máu, màu máu đỏ chói mắt chảy xuống theo vết thương, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy kinh sợ.
Cô gái xinh đẹp đang nằm trong lòng của Hoàng Minh Diệu càng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, khuôn mặt của cô gái trắng bệch đi.
Trần Gia Bảo cầm kiếm trong tay, ánh mắt khinh thường: “Sự uy hiếp của cậu với tôi không có giá trị gì cả nhưng sự uy hiếp của tôi thật sự có thể lấy đi tính mạng của cậu đấy.”
Nghe Trần Gia Bảo hùng hồn nói như vậy, Liễu Ngọc Phi cũng cảm thấy bõ tức.
Hai mắt của Hoàng Minh Diệu trợn trừng, vừa nãy nếu chỉ chệch một chút thì không phải là má của anh ta bị thương mà con dao kia sẽ đâm xuyên qua trán.
Cơn sợ hãi qua đi, khuôn mặt của Hoàng Minh Diệu trắng bệch, một cảm giác hoảng sợ và ngay sau đó là cảm giác bị sỉ nhục trước đây anh ta chưa từng trải qua đang dâng lên trong lòng. Hoàng Minh Diệu tức giận hét lên: “Trần Gia Bảo, anh… anh dám ra tay với tôi sao? Anh đừng quên gia đình nhà họ Hoàng chúng tôi còn có một cường giả truyền kỳ làm hậu thuẫn. Nếu như anh chọc tức đến nhà họ Hoàng chúng tôi thì không những Trần Gia Bảo anh mà cả người phụ nữ ở bên cạnh anh và cả nhà họ Ngụy đều sẽ bị tiêu diệt.”
Trần Gia Bảo mỉm cười, một nụ cười nhạt, một nụ cười khinh thường rồi nói: “Cường giả truyền kỳ của nhà họ Hoàng anh đúng là rất mạnh nhưng ông ta chưa chắc đã đủ khả năng để giết tôi. Nhưng chuyện tôi giết cậu ở đây lại dễ như trở bàn tay. Nếu cậu không tin chúng ta có thể thử xem.”