Chương 1391
Nghĩ đến đây, nhân lúc ông cụ Bạch còn chưa lên tiếng, ông đã vội vàng cướp lời: “Ngọc Thanh, ông con vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn khá yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm, con có lời gì muốn nói thì đợi ông khỏe đã rồi hẵng nói cũng không muộn.”
Bạch Ngọc Thanh suy nghĩ, cảm thấy lời bố nói cũng có lý, hơn nữa bây giờ dựa vào hôn ước giữa cô và Trần Gia Bảo, nhà họ Bạch đã đồng ý đứng chung một thuyền với Trần Gia Bảo.
Nghĩ vậy, Bạch Ngọc Thanh liền cười nói: “Được, thế ông nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu và Gia Bảo không làm phiền ông nữa, ngoài ra hy vọng bố có thể phái thêm người đến giúp Gia Bảo điều tra tung tích của cô gái tên là Terai Chika ở Nhật Bản, việc này có lẽ sẽ không quá đáng chứ ạ?”
“Terai Chika?” Bạch Hải Hồng khẽ nhíu mày, cảm thấy cái tên này rất xa lạ, những cũng không quan tâm nhiều, gật đầu nói: “Được, không vấn đề gì, chuyện này cứ để bố lo.”
“Ông, cháu và Gia Bảo đi trước đây ạ, đợi sau khi ông tinh thần ông ổn định lại, cháu và Gia Bảo sẽ đến thăm ạ.” Bạch Ngọc Thanh đến trước mặt Trần Gia Bảo, chủ động khoát lấy tay anh, cười nói: “Gia Bảo, chúng ta đi thôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, đi ra ngoài.
Đi qua hành lang đỏ dài ngoằng, Bạch Ngọc Thanh dẫn Trần Gia Bảo đến bên hồ nước ở giữa sân, chỉ thấy sao thưa trên bầu trời, tiếng nước chảy róc rách, thâm chí còn có tiếng côn trùng kêu vang, khiến trong lòng trở nên thoải mái, cởi mở hơn.
“Kết cục tối hôm nay thật viên mãn, tôi cũng nên rời đi rồi.” Trần Gia Bảo đứng bên cạnh hồ nước, chỉ nhìn mặt nước phản chiếu ánh trăng, trong veo.
Trong lòng Bạch Ngọc Thanh có chút không nỡ nói: “Trời cũng đã muộn rồi, hay là… hay là tối nay anh ở lại nhà họ Bạch đi.”
Dù sao bây giờ Trần Gia Bảo cũng là chồng sắp cưới của cô, cho dù có ở lại nhà họ Bạch cũng không có ai nói gì.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, đáp lại: “Không được, người con gái của tôi vẫn còn đang ở thành phố Yên Bái chờ tôi, tôi đã hứa với cô ấy, tối nay nhất định sẽ về.”
Bạch Ngọc Thanh cảm thấy một cảm giác chua xót khó tả, miễn cưỡng gượng cười :”Thế… thế được rồi, tôi đưa anh đến gara, anh có thể lái xe của tôi về, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi nói xong một mạch, cô không nỡ dẫn Trần Gia Bảo đến phía trước xe, sau đó tiễn Gia Bảo đi.
Thấy bóng dáng chiếc xe đã khuất xa dần, Bạch Ngọc Thanh chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, cứ như đứng trơ mắt nhìn người đàn ông của mình đi hẹn hò với người phụ nữ khác.
Đợt nhiên, trong lòng cô kinh sợ, vội vang xua cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tự nhủ: “Ngọc Thanh, Trần Gia Bảo chỉ đang giả vờ là chồng sắp cưới của mày mà thôi, tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay, đều là vì muốn thúc đẩy sự hợp tác của nhà họ Bạch và Trần Gia Bảo, mày sao có thể để bản thân bị rơi vào hố như vậy!”
Cô nắm chặt tay, dường như đang muốn tiếp thêm sức mạnh, nhưng trong đầu không ngừng nhớ đến cảnh tối nay được Trần Gia Bảo cầu hôn, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, hạnh phúc.
Lại nói về bên trong phòng ngủ, đợi đám người của Bạch Ngọc Thanh và Trần Gia Bảo đu, ông Bạch liền gọi Tiểu Liên đến nói: “Tiểu Liên, mấy năm nay vất vả cho cháu rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Liên cung kính đáp lại một tiếng, biết ông có chuyện không muốn để mình nghe thấy, nên vội vàng lui ra, còn đóng luôn cả cửa phòng lại.
Trong phòng, chỉ còn lại ba người là ông Bạch, Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan.
Ông Bạch có chút do dự nói: “Hải Hồng, mấy năm nay đầu óc bố không được tỉnh táo, không thể hiểu nổi chuyện này ngoài, cũng không biết lai lịch của Trần Gia Bảo kia, nhưng bố phát hiện ra hình như con không hài lòng với Trần Gia Bảo cho lắm, sao thế, là do gia thế nhà Gia Bảo không tốt, không xứng với Ngọc Thanh sao?”
Bạch Hải Hồng phủ nhận nói: “Không phải, mặc dù Trần Gia Bảo còn rất trẻ nhưng đã là anh hùng của một phương ở tỉnh Hòa Bình rồi, bất kể là nói về danh tiếng, tài chính hay thực lực của bản thân đều xuất chúng, dư sức xứng với Ngọc Thanh.”
“Hả? Hóa ra Gia Bảo lại lợi hại đến như vậy sao, thế thì bố lại càng khó hiểu, vì sao con lại muốn phản đối?” Ông Bạch nghi ngờ nói.