Cực Phẩm Thần Y

Chương 1387




Chương 1387

Không lâu sau, đột nhiên từ miệng ông Bạch phát ra một tiếng “Ư hự…”, ngay sau đó, ánh mắt của ông dần dần hồi phục lại, đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngọc Thanh đang cẩn thận từng li từng tí lâu mồ hôi cho mình, yếu ớt nói: “Nhóc Thanh, cực khổ cho cháu rồi.”

Mặc dù giọng nói không lớn lắm, nhưng lại như sấm chớp rung trời chuyển đất, mấy người trong phòng đều sợ ngây người, động tác lau mồ hôi của Bạch Ngọc Thanh chợt khựng lại!

Ông Bạch thực sự vô cùng tỉnh táo như lời đã nói sao?

Tiếp theo, Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan không khỏi kích động, cuối cùng ông cũng đã tỉnh lại, thật tốt quá, thực quá tốt rồi!

Hai người bốn mắt nhìn nhau đều hiện lên vẻ ngạc nhiên đầy vui mừng.

Tiểu Liên hết sức kinh hãi há hốc mồm, mấy năm nay cô vẫn luôn chăm lo cho sinh hoạt của ông Bạch, biết được mấy năm gần đây, nhà họ Bạch đã mời đến rất nhiều chuyên gia khám bệnh cho ông, nhưng đều không có ngoại lệ nào, ai cũng đều thất bại, chủ nhà vì chuyện này mà đã buồn rầu không biết bao nhiêu, thế mà nào ngờ, Trần Gia Bảo chưa đến nửa tiếng đã có thể khiến ông Bạch tỉnh lại, chuyện này… chuyện này quả thật là kỳ tích.

“Mắt nhìn người của cô chọn người đàn ông này thật lợi hại, tương lai của anh ấy quả thật sẽ vô cùng kì diệu!”

Trong lòng Tiểu Liên tràn đầy khâm phục, nhìn về phía Trần Gia Bảo với ánh mắt sáng rực.

Khác với sự vui mừng của mọi người xung quanh, Hề Vân Lâm vô cùng bàng hoàng kinh sợ, hai mắt mở lớn, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì đánh chết anh ta cũng không tin Trần Gia Bảo có thể khiến ông Bạch tỉnh lại, nhớ lại “ba điều kiện” trước đây đã đồng ý với Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi hối hận!

Sau cú sốc ban đầu, Bạch Ngọc Thanh hơi run lên vì kích động, tay khẽ run rẩy đưa lên, xúc động nói: “Ông ơi, ông… cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi, tốt quá, thật sự tốt quá…”

Ông Bạch cười he he nói: “Tỉnh lại rồi, lần này thực sự đã tỉnh lại rồi, để bọn cháu phải lo lắng rồi.”

Bạch Ngọc Thanh vội vàng lắc đầu, hai mắt đã ngấn nước, kích động nói không nên lời.

Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan cùng nhao nhao lên muốn nói chuyện với ông Bạch, tỏ vẻ quan tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn, hình ảnh người chung một nhà vui vẻ bên nhau, thật đầm ấm.

Trần Gia Bảo vừa tiếp tục truyền chân khí cho ông Bạch, vừa lạnh lùng quan sát, phát hiện ra tình bố con của giữa ông Bạch và Bạch Hải Hồng là xuất phát từ tận đáy lòng, không khỏi thay đổi ấn tượng với Bạch Hải Hồng.

Sau khi ôn lại chuyện xưa, đột nhiên ông Bạch nhìn vào ngón áp út của Bạch Ngọc Thanh đang đeo một chiếc nhẫn màu ngọc bích, ánh mắt lóe lên, vui mừng nói: “Nhóc Thanh, không ngờ cháu đã kết hôn rồi sao? Đối phương là ai, tính cách như thế nào?”

Ban đầu Bạch Ngọc Thanh hơi ngượng ngùng, sau đó trong lòng lại vui mừng, chỉ cần ông chấp nhận Trần Gia Bảo thì chuyện giữa nhà họ Bạch và Trần Gia Bảo gần như sẽ chắc như đinh đóng cột!

Cô liếc mắt về phía Trần Gia Bảo vẫn đang truyền chân khí cho ông, mỉm cười ngượng ngùng nói: “Ông nội ơi, để cháu giới thiệu cho ông, anh ấy tên là Trần Gia Bảo, hôm nay vừa mới đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, hơn nữa Gia Bảo cũng là người đã trị khỏi bệnh mất trí nhớ cho ông.”

Trần Gia Bảo cười nói: “Chào ông nội, cháu là chồng chưa cưới của Ngọc Thanh, ông cứ gọi cháu Gia Bảo là được rồi.”

Thân phận hiện tại của anh ấy là chồng chưa cưới của Bạch Ngọc Thanh, và việc gọi một tiếng ông nội, hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Hề Vân Lâm đứng bên cạnh nghe được, vừa thấy chói tai vừa đố kỵ.

Lúc này ông Bạch mới phát hiện ra, cả người mình đang châm đầy kim, mà Trần Gia Bảo là người đang châm cứu cho mình, đồng thời, từ cây kim cũng truyền đến một luồng khí nóng, cảm giác vô cùng thoải mái.