Cực Phẩm Thần Y

Chương 1366




Chương 1366

“Không ngờ cô cả nhà họ Bạch trông thì nhã nhặn mà cũng có một mặt điên cuồng như vậy.” Trần Gia Bảo xoay người ngồi vào ghế phó lái của chiếc Ferrari.

Bạch Ngọc Thanh ngồi vào xe, thắt dây an toàn: “Anh Trần là người khác phái đầu tiên ngồi xe của tôi đấy.”

Trần Gia Bảo ngửi được từng đợt hương thơm thoang thoảng truyền tới, nhướn mày đáp: “Thế thì tôi thật vinh hạnh.”

Bạch Ngọc Thanh cười không đáp, gót giày thủy tinh giẫm mạnh chân ga, Ferrari vọt ra mang theo tiếng động cơ gầm rú, xẹt nhanh dưới ánh trăng.

Đừng nhìn Bạch Ngọc Thanh chỉ là một cô gái hơn hai mươi mà thôi, kỹ thuật điều khiển cao siêu cực kỳ. Chiếc xe màu lam chỉ lưu lại một vệt sáng xanh trên đường cái, tốc độ nhanh chóng vọt về phía nhà họ Bạch ở thành phố Bắc Ninh.

Dọc đường đi, Trần Gia Bảo nghe Bạch Ngọc Thanh giới thiệu mới biết được thì ra thành phố Bắc Ninh và thành phố Yên Bái kề bên nhau. Yên Bái có nhà họ Hoàng và nhà họ Hề tọa trấn, Bắc Ninh lại chỉ có mình nhà họ Bạch xưng vương, mà nhà họ Bạch thực lực mạnh, gần như nắm giữ hai phần ba kinh tế của cả thành phố Bắc Ninh, cống hiến hơn nửa thu nhập từ thuế, có thể nói là bá chủ khổng lồ của Bắc Ninh.

Mặt khác, trừ bỏ có liên hệ rất nhiều trong chính giới và thương giới, nhà họ Bạch còn có hai tông sư hậu kỳ tọa trấn, đây cũng là chỗ dựa cho nhà họ Bạch xưng bá Bắc Ninh.

“Nói như vậy, thực lực của nhà họ Bạch các cô cũng không kém nhà họ Hề, theo tôi được biết thì nhà họ Hề cũng chỉ có hai tông sư hậu kỳ mà thôi.” Trần Gia Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bọn họ đã đi tới ngoại ô thành phố Bắc Ninh, dọc đường cái, dưới đèn đường đã không còn bóng người nào qua lại.

Bạch Ngọc Thanh gật đầu nói: “Không nói khoác chứ nếu so về lực lượng thì nhà họ Bạch và nhà họ Hề chẳng sai biệt bao nhiêu, nhưng Yên Bái là thành phố trực thuộc tỉnh Phú Thọ, nhà họ Hề cày cấy ở Yên Bái nhiều năm, so về mảng quan hệ thì mạnh hơn nhà họ Bạch nhiều, cho nên nhà họ Bạch mới xếp hạng sau nhà họ Hề. Tôi đi tắt nhé.”

Bạch Ngọc Thanh đánh tay lái, Ferrari rẽ vào một ngõ tắt nhỏ hẻo lánh, vẫn duy trì tốc độ siêu nhanh, mà hai bên con đường nhỏ này đều là phòng ốc đang xây dở.

“Về phần bệnh của ông nội tôi, ông mắc bệnh Alzheimer, tục xưng là mất trí tuổi già, tôi hy vọng y thuật của anh thần kỳ như lời đồn, có thể… ối… cái gì vậy?”

Bạch Ngọc Thanh chưa nói xong lại chợt hô lên sợ hãi, hai mắt trợn to không dám tin, trên đầu xe đang chạy với tốc độ cao chợt vô cùng quỷ dị mà xuất hiện một cô gái xinh đẹp!

Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, cầm kiếm Thu Thủy, gương mặt tinh xảo thanh lệ, tóc đen bay múa, đứng dưới ánh trăng đẹp đến mê hoặc lòng người, không biết là thần tiên hay yêu quái?

Lúc này cô ta đứng trên đầu xe đang phi với tốc độ cao, hơi cúi đầu nhìn Trần Gia Bảo bên ghế phó lái qua cửa kính, gương mặt đạm nhạt không có tình cảm.

Là Đạm Đài Thái Vũ!

“Đây… chuyện gì vậy?” Tuy Bạch Ngọc Thanh là cô cả nhà họ Bạch, nhưng cô ta nào đã gặp cảnh tượng kinh khủng như thế bao giờ đâu, hoảng hốt đạp chân phanh, chiếc Ferrari vốn đang bay với tốc độ cao bị quán tính trượt một vòng tới trước, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng mài chói tai.

Đạm Đài Thái Vũ cứ như đã cắm rễ ở đầu xe, mặc cho quán tính lớn cỡ nào vẫn đứng vững không động, nhờ ánh trăng làm nền khiến cô ta càng thêm quỷ quái, cũng càng thêm tựa thần tiên.

Trần Gia Bảo sầm mặt, mới không gặp một thời gian mà cảm giác áp bách từ Đạm Đài Thái Vũ gây cho anh càng thêm mạnh mẽ, rõ ràng đã tới tông sư hậu kỳ, thậm chí còn là tồn tại vô cùng mạnh trong các tông sư hậu kỳ nữa, rất có có thể, chỉ một chút nữa thôi là Đạm Đài Thái Vũ có thể bước nửa chân vào cảnh giới “truyền kỳ”.

“Chẳng lẽ là nhờ tác dụng của “xá lợi cốt Phật” sao? Nó thật sự có thể giúp Đạm Đài Thái Vũ tăng thực lực nhanh như vậy?”