Chương 1362
Trên đường đến đây, Triệu Khánh Lợi đã nhận được báo cáo nhiệm vụ của Liễu Ngọc Phi, hơn nữa còn thông báo cho Trương Nam để Trương Nam toàn lực phối hợp theo chỉ thị của Liễu Ngọc Phi, chẳng qua lần tìm kiếm “Ngọc tỷ Truyền Quốc” này là một nhiệm vụ tuyệt mật, vì vậy Trương Nam cũng không biết chi tiết cụ thể.
Sau khi Trương Nam nhìn thấy Trần Gia Bảo cùng Liễu Ngọc Phi, thái độ thập phần khách khí, phái ra hết tất cả nhân thủ có thể dùng để điều tra tung tích của Terai Chika.
Chỉ là dường như Terai Chika như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Tìm kiếm toàn bộ thành phố Yên Bái cũng không tìm thấy dấu vết của Terai Chika. Ngay cả Takashima Shei cũng biến mất một cách bí ẩn. Rơi vào đường cùng, lại càng mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn bộ tỉnh Phú Thọ. Chỉ là diện tích tỉnh Phú Thọ quá rộng lớn, muốn tìm thấy Terai Chika đã khó lại càng khó hơn.
Liễu Ngọc Phi bất đắc dĩ lại tâm phiền ý loạn, dưới giọng nói nhẹ nhàng an ủi của Trần Gia Bảo, tâm trạng mới dần dần chuyển biến tốt đẹp lên.
Vào buổi tối, Trần Gia Bảo mời Liễu Ngọc Phi cùng đi đến khách sạn nghỉ dưỡng Yên Bái.
“Hay là thôi đi, không tìm thấy Terai Chika, đã đủ phiền phức rồi. Nếu em lại nhìn thấy anh và những mỹ nữ khác liếc mắt đưa tình, thì bổn cô nương phỏng chừng sẽ phát điên mất. Em vẫn là một mình lặng lẽ thì hơn. Đúng rồi, buổi tối nhất định phải trở về, em sẽ ở trong khách sạn đợi anh.” Nói xong, Liễu Ngọc Phi đỏ mặt giải thích: “Đừng hiểu lầm, em chỉ là không muốn ở một mình, muốn nói chuyện với anh mà thôi.”
Trần Gia Bảo nhếch khóe miệng lên mỉm cười ôn nhu, nói: “Buổi tối anh nhất định sẽ trở về.”
Sau đó, sau khi Trần Gia Bảo lái xe đưa Liễu Ngọc Phi trở lại khách sạn năm sao, rồi tự mình lái xe đến Khách sạn nghỉ dưỡng Yên Bái.
Khách sạn nghỉ dưỡng Yên Bái nằm bên bờ hồ Yên Bái, toàn bộ khách sạn tràn đây hơi thở cao cấp, được xây dựng sát bên bờ hồ, đứng trong khách sạn có thể nhìn bao quát toàn bộ bờ hồ Yên Bái, hoàn toàn không sót chút gì nên khách sạn này rất nổi tiếng ở tỉnh Phú Thọ, cũng là một thắng cảnh nghỉ dưỡng nổi tiếng.
Khi Trần Gia Bảo lái xe đến khách sạn nghỉ dưỡng Yên Bái, Hoắc Nhã Vân, người đã từng gặp qua một lần đã đợi sẵn ở trước cửa khách sạn, sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, liền cung kính nói: “Xin chào anh Trần, cô chủ của chúng tôi đã ở hoa viên đợi anh rất lâu, mời anh đi cùng tôi.”
Hoắc Nhã Vân mặc một bộ đồ công sở màu trắng, hoàn hảo tôn lên dáng người nóng bỏng của cô ta, nhìn qua có chút mê người.
Trần Gia Bảo gật đầu, vừa đi về phía trước vừa hỏi: “Cô Bạch mời tôi qua đây, cụ thể là có việc gì?”
Hoắc Nhã Vân cười bí hiểm, nói: “Không được cô chủ cho phép tôi cũng không dám ở sau lưng nói lung tung, bất quá anh Trần cứ yên tâm đây đối với anh mà nói lại là một chuyện tốt.”
“Phải không? Tôi vậy mà lại có chút mong đợi.” Trần Gia Bảo khẽ giương khóe miệng mỉm cười, sau đó đi theo Hoắc Nhã Vân đến thang máy.
Ban đêm, trăng sáng treo cao, gió thu hơi lạnh.
Trần Gia Bảo theo Hoắc Nhã Vân đi tới vườn hoa nhỏ trên tầng thượng, vườn hoa trên không này rất lớn, hoa tươi đa dạng, trong không khí đều là mùi hoa.
Dưới ánh trăng trong trẻo lành lạnh, giữa không gian tràn ngập mùi hoa, Trần Gia Bảo thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy tiệc màu trắng, tao nhã ngồi trước bàn ăn giữa vườn hoa. Gương mặt tinh xảo, da trắng nõn, khí chất cao ngạo, lạnh lùng, ánh trăng chiếu rọi khiến da cô ta như phiếm một tầng vầng sáng, đẹp như một tinh linh.
Cô ưu nhã thong dong vô cùng, bàn cơm trước mặt bày rượu tây quý giá và các loại thức ăn tinh xảo ngon miệng, chỉ nhìn thoáng qua là hiểu cô được giáo dục và trưởng thành trong giới thượng lưu.
Trần Gia Bảo thoáng đoán được, nếu không ngoài ý muốn thì cô gái xinh đẹp này là chính là Bạch Ngọc Thanh, người mà Ngụy Phong Lăng tôn sùng cực độ.
Hoắc Nhã Vân đi đến cạnh cô ta, khom người cung kính nói: “Cô chủ, anh Trần Gia Bảo đến.”