Chương 135
Trần Gia Bảo nói không sai, chỉ cần anh nguyện ý, tiện tay chế ra một ít đan dược thì sẽ có rất nhiều người mang vài trăm tỷ đến mua mà thôi.
Tạ Anh Dũng giơ ngón tay cái lên và khen: “Cậu Trần thật đúng là ‘lãng tử phong lưu’, hành động điên rồ như vậy, ngay cả tôi khi còn trẻ cũng kém xa, ha ha, tôi phục rồi!”
Sắc mặt Liễu Đức Thắng biến ảo không ngừng, bỗng nhiên hừ một tiếng thật mạnh, trực tiếp phất tay áo rời đi. Đêm nay là thời khắc anh ta thấy mất mặt nhất trong cuộc đời.
Cuối cùng, Trái Tim Tình Yêu được Trần Gia Bảo dùng cái giá trên trời một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam đấu giá được.
Trước sự chứng kiến của nhiều lãnh đạo trong giới kinh doanh, Hàn Đông Vy kích động đến mức nhào vào trong ngực Trần Gia Bảo, chủ động dâng lên đôi môi thơm ngọt của mình.
Trong buổi đấu giá trên chiếc thuyền xa hoa lộng lẫy lần này, Trần Gia Bảo thật sự đã gây được sự chú ý.
Bởi vì Trần Gia Bảo biết có người đang chú ý đến Thanh Ngọc Chi, cho nên khi buổi lễ đấu giá vừa chấm dứt thì anh tập tức cầm theo linh chi trăm năm và chiếc vòng cổ đi theo Tạ Anh Dũng rời khỏi nơi đó.
Tất cả mọi người đều đã đi khỏi, lúc này chỉ còn lại mỗi Chu Linh Hoa và Hoàng Thiên Hạnh ngồi yên tại chỗ, họ vẫn kinh ngạc không thôi.
“Linh Hoa, hồi còn đi học không phải cậu với Trần Gia Bảo yêu nhau sao, không phải cậu đã sớm biết anh ta sẽ khiến mọi người người ngạc nhiên như ngày hôm nay chứ?” Hoàng Thiên Hạnh bối rối nhìn Chu Linh Hoa.
Ban đầu cô chỉ nghĩ Trần Gia Bảo là nhân viên bán hàng nên có chút hiểu biết mà thôi. Ai ngờ lúc ở trên boong tàu, những người có “máu mặt” như Chu Linh Hoa, Tạ Cẩm Tú và Tạ Anh Dũng lần lượt đứng về phe anh ta thì lúc đó cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trần Gia Bảo của bây giờ chỉ vì muốn thấy nụ cười của một người con gái mà lập tức chi ra hơn mười tỷ đồng thời khiến Liễu Đức Thắng nhục nhã. Trước tiên Hoàng Thiên Hạnh không bàn đến việc Trần Gia Bảo có bao nhiêu tiền, cô chỉ để ý đến khí chất của anh, trong nháy mắt đột nhiên trái tim của cô cũng trở nên xao xuyến.
Lúc này cô cũng không biết rốt cuộc cảm giác của mình đối với Trần Gia Bảo là như thế nào.
Trái tim của Chu Linh Hoa cũng rung động, cô nở một nụ cười chua xót: “Điều này làm sao có thể xảy ra chứ? Mình cũng chỉ biết thân phận của anh ấy không tệ, nhưng mình cũng không ngờ anh ấy giàu đến vậy, đến mức có thể thoải mái chi tiền mà không cần phải suy nghĩ gì.”
Cô âm thầm đắc ý trong lòng, xem ra lựa chọn của cô là chính xác. Trần Gia Bảo là một “con rồng thích ẩn nấp”, sớm muộn gì cũng có một ngày “con rồng đó bay lên trời”. Đến lúc đó cô cũng sẽ ké được một chút “hào quang” của anh!
Lúc này Trần Gia Bảo đang ngồi với Hàn Đông Vy trên chiếc Porsche để trở về biệt thự.
Cả hai mới bước vào phòng đóng cửa lại thì đột nhiên Hàn Đông Vy xoay người ôm lấy Trần Gia Bảo rồi hôn anh một cái.
Trần Gia Bảo sửng sốt, anh cảm giác được người trong lòng mình nóng rực thì anh cũng nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của cô.
Lát sau hai người buông nhau ra.
Trần Gia Bảo cầm lấy vòng cổ rồi dịu dàng đeo lên cổ của Hàn Đông Vy, nó tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ làm nổi bật lên sự ngây thơ thuần khiết của cô.
“Gia Bảo, cảm ơn anh, từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với em đến vậy.”
Hàn Đông Vy ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt sáng rực, trong lòng cô cảm động không thôi.
Thử hỏi, nếu có một người đàn ông chỉ vì muốn mình vui vẻ mà chi hơn mười tỷ đồng thì có người phụ nữ nào lại không cảm thấy rung động hay không?
Trần Gia Bảo nhéo mũi cô một cách cưng chiều rồi cười khổ: “Anh cũng tiêu sạch tiền rồi, bây giờ trở nên nghèo kiết xác đó.”
Hàn Đông Vy lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn anh mà cười: “Em yêu anh không phải do anh nguyện ý vì em mà quyết đấu với Tạ Quốc An, cũng không phải do anh nguyện ý vì em mà cạnh tranh với Liễu Đức Thắng rồi chi ra hơn mười tỷ để mua vòng cổ. Em yêu anh bởi vì anh đối xử với em một cách chân thành, cho dù về sau anh trở nên nghèo khó, em vẫn yêu anh như cũ, em sẽ nuôi anh cả đời.”
Trần Gia Bảo cực kỳ cảm động, anh ôm chặt lấy Hàn Đông Vy mà cười: “Anh là đàn ông, làm sao có thể để em nuôi anh được? Chỉ cần em muốn thì với anh, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, không có thì kiếm về là được. Sau này em cứ ngoan ngoãn làm cô vợ nhỏ của anh là được.”
“Vâng, người ta tin tưởng vào khả năng của anh mà.” Hàn Đông Vy ngọt ngào dùng giọng mũi mà nũng nịu, hai tay vòng lên cổ của Trần Gia Bảo, ánh mắt của cô dịu dàng nhìn anh: “Gia Bảo, đêm nay người ta muốn trao thân thể cho anh đó, có chịu không?”
“Có thật không?” Trần Gia Bảo kích động hỏi lại, anh được phép “ăn” cô rồi sao? Đây chính là chuyện mà tất cả những người đàn ông trên đời này tha thiết muốn có, không uổng công anh chi hơn mười tỷ đồng.
“Trước hết người ta muốn đi tắm cái đã.” Hàn Đông Vy bặm nhẹ môi một cái, sau đó còn chớp mắt nhìn anh rồi đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Tuy vẻ ngoài của cô vẫn bình thường nhưng trong lòng đã ngượng đến chết rồi. Hàn Đông Vy dựa vào cửa phòng tắm mà thở phì phò, sau đó cô ôm lấy hai bên gò má nóng rực của mình, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa có chút lo lắng, cô lẩm bẩm: “Hàn Đông Vy nha Hàn Đông Vy, vì sao mày lại chủ động như vậy chứ, lỡ Gia Bảo hiểu lầm thì sao đây?”