Cực Phẩm Thần Y

Chương 1346




Chương 1346

Hơn nữa, hạng một và hạng hai ở thành phố Yên Bái do nhà họ Hoàng và nhà họ Hề nắm giữ. Thực lực của hai gia tộc này mạnh vô cùng, đặc biệt là nhà họ Hoàng, có thể nắm giữ vị trí đầu tiên của tỉnh Phú Thọ trong hơn 10 năm liền, thế lực trong gia tộc đó càng không phải tầm thường. Nói thật anh Trần chọn thời điểm này để đến thành phố Yên Bái thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.”

Trần Gia Bảo bưng ly trà lên cười vô cùng tự tin, nói: “Đối với Trần Gia Bảo tôi mà nói thì bất kể là nước lũ cuồn cuộn hay ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ, đó cũng chỉ là một con đường bằng phẳng bao la, cứ tự tin mà bước đi. Cho dù thành phố Yên Bái nhỏ bé này vô cùng nguy hiểm đi nữa thì Trần Gia Bảo tôi cũng có gì phải sợ đâu?”

Takashima Seira vỗ tay rồi cười nói: “Không hổ danh là anh Trần, quả nhiên là có đủ sự ngang ngược.”

Bên trong căn phòng sát vách, Terai Chika nghe được những lời nói hùng hồn của Trần Gia Bảo, thì cười mỉm nói: “Chẳng trách chỉ dựa vào một mình anh ta đã có thể khiến cả tỉnh Phú Thọ như gặp phải đại quân của địch, chỉ dựa vào độ tự tin của anh ta hiện tại thôi cũng đã đủ để đánh bại hết đại đa số đàn ông trên thế giới này rồi.”

Kobayashi Shino thấy Terai Chika đánh giá cao Trần Gia Bảo như vậy thì trong lòng thấy không thoải mái, bĩu môi hừ nhẹ một tiếng rồi mỉa mai nói: “Tự tin là điều cần thiết để chống đỡ thực lực, nhưng nhiều lúc tự tin thái quá chính là tự đại, mà tự đại thường sẽ mang đến sự diệt vong!”

Terai Chika mỉm cười gật cười, chẳng ừ hử gì cả.

Trong phòng khách, Trần Gia Bảo chợt liếc nhìn về phía tấm gương. Mặc dù Terai Chika và Kobayashi Shino đã cố ý đè giọng mình xuống rồi, nhưng khả năng nghe của Trần Gia Bảo rất thính nên vẫn có thể nghe được giọng nói của họ. Chưa kể, với sự nhạy cảm vô cùng cao của Trần Gia Bảo, từ lúc bước chân vào phòng khách anh đã phát hiện ra trong căn phòng sát vách có một vị tông sư rồi.

Phát giác được Trần Gia Bảo nhìn về phía gương, Takashima Seira thầm nhủ không ổn rồi, chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã phát hiện ra cô Terai rồi sao?

Vào lúc Takashima Seira thấp thỏm không yên, Trần Gia Bảo đã thu lại tầm mắt, làm như không có gì, cười nói: “Quá khen rồi.”

Thấy vẻ mặt của Trần Gia Bảo không có gì thay đổi nên Takashima Seira thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Không biết lần này anh Trần đến tìm Takashima là có chuyện gì sao?”

Trần Gia Bảo nhún nhún vai, tỏ vẻ hơi bất lực, cười nói: “Bạn bè của tôi ở tỉnh Phú Thọ không nhiều, ông cũng xem như là một trong số rất ít những nhân vật có thể khiến tôi để ý, vậy nên trong lúc buồn chán quá đã muốn tới đây tìm ông để thảo luận và học tập kinh nghiệm lẫn nhau.”

“Anh Trần quá khen rồi, có thể cùng nghiên cứu thảo luận với anh Trần chính là vinh hạnh của Takashima.”

Trong lòng Takashima Seira hơi xốn xang, liền thảo luận về kinh nghiệm võ đạo với Trần Gia Bảo. Đương nhiên hầu hết thời gian đều là Takashima Seira hỏi và Trần Gia Bảo trả lời.

Trần Gia Bảo thường chỉ nói 2-3 câu thôi, còn Takashima Seira lại càng nghĩ ra nhiều hơn, giống như được đã ghiền vậy, càng ngày càng kính phục Trần Gia Bảo hơn.

Trong căn phòng sát vách, Terai Chika không có hứng thú với võ đạo, nghe cuộc thảo luận của hai người trong phòng khách, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán thôi, nên nhẹ giọng nói: “Bây giờ xem ra là chúng ta nghĩ nhiều rồi, Trần Gia Bảo thật sự tới đây tìm Takashima Seira thảo luận về võ đạo thôi, không biết gì về chuyện “Ngọc tỷ Truyền Quốc” cả.”

Kobayashi Shino vừa đắc ý vừa khinh thường nói: “Thế giới bên ngoài đã truyền bá về sự thần kỳ không gì sánh được của Trần Gia Bảo, xem ra chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, những người Việt Nam này cũng thật ngu xuẩn, chỉ quan tâm đến chuyện đấu đá trong nội bộ mình mà thôi, quả thật là một đống cát sạn mà. Bằng không, nếu mười đại gia tộc bắt tay giảng hòa với Trần Gia Bảo, dựa vào sự điều khiển và giám sát của mười đại gia tộc ở tỉnh Phú Thọ thì sao chúng ta có thể dễ dàng qua được mắt bọn họ để mang “Ngọc tỷ Truyền Quốc” về nước Nhật được?”

Đúng lúc này, Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên gì đó nhưng vừa lóe lên đã mất, bật cười đầy sảng khoái: “Ngài Takashima, xem ra ông hiểu rất rõ về văn hóa Việt Nam đấy.”

Takashima Seira khiêm tốn cười nói: “Việt Nam là thầy của Nhật Bản, vậy nên từ nhỏ Takashima đã ngưỡng mộ văn hóa Việt Nam rồi nên đương nhiên cũng tương đối hiểu về văn hóa Việt Nam. Đương nhiên nếu so sánh với anh Trần đây thì những gì tôi biết chẳng qua cũng là chỉ ánh sáng của chú đom đóm so với ánh trăng sáng mà thôi. Không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.”